- Ân!
Nghe an bài như thế Nhiếp Vân gật đầu.
Hoàng đế xem như rất cẩn thận, biết rõ hắn muốn an bài người nhất định sẽ chọc mình không vui, dứt khoát cứ không an bài, bảo người thông tri thành Lạc Thủy, thành Lạc Thủy Dương Ngạn, Phùng Tiêu cùng người phủ thành chủ, bọn họ sẽ phái hộ vệ chạy tới Vân Vương phủ, từ đó xem như hoàn thành việc thủ hạ và hộ vệ.
Nhiếp Vân, Lạc Khuynh Thành và ba đầu yêu sủng đi vào trong Vân Vương phủ, nơi này là Triệu gia trước kia, vừa tiến vào cửa đã làm ánh mắt mọi người sáng ngời, Triệu gia không hổ là tài thần có tiền nhất của đế quốc, phủ đệ to lớn hoa lệ không kém gì so với hoàng cung.
Tiến vào trong đó, sau khi tùy ý an bài một chút, Nhiếp Vân ở lại trong một đại viện.
Lạc Khuynh Thành cũng không quay về Bách Hoa Tông, nàng ở lại gần đại viện của hắn, hơn nữa còn có nơi an bài ba yêu sủng.
- Có thể tiện tay phái tám cường giả Khí Tông đỉnh phong, lại cso thể ra lệnh cho ngươi, chắc hẳn thế lực tông môn của ngươi không yếu.
Tiến vào sân nhỏ, Nhiếp Vân lại bảo Hắc Nham dẫn Đồ Tân tới gặp.
- Muốn dò hỏi tin tức trong miệng của ta, nằm mơ!
Bản thân Đồ Tân Chí Tôn bị trọng thương, dưới sự giày vò tra khảo của Hắc Nham đã hấp hối.
- Mười vạn tông môn, trăm vạn giáo phái của đại lục Phù Thiên, chỉ có tám thế lực lớn nhất trấn thủ tám phương của đại lục, không biết... Ngươi thuộc về cái nào trong đó?
Không để ý tới đối phương, Nhiếp Vân lên tiếng hỏi.
- Ngươi... Ngươi biết tám đại tông môn?
Đồ Tân biến sắc.
Đại lục Phù Thiên khoảng cách Thần Phong đế quốc một biển cả quá rộng lớn, cho dù Chí Tôn có thể phi hành, không bay mười năm tám năm đừng hòng bay qua, phương pháp qua lại duy nhất chính là thượng cổ truyền tống trận, niên đại truyền tống trận quá lâu, chỉ có thể cho phép thực lực dưới Chí Tôn hậu kỳ thông hành, hơn nữa giá trị truyền tống một lần cực cao, cho dù tất cả tài phú của một Chí Tôn đỉnh phong cũng chưa chắc đủ sử dụng một lần.
Cũng bởi vì như thế tin tức giữa đại lục Phù Thiên và Thần Phong đế quốc rất bế tắc, gần như không có vãng lai gì cả, người trước mặt biết rõ chuyện tám đại tông môn, ngay cả hoàng thất Thần Phong đế quốc cũng không biết, thiếu niên trước mắt làm sao biết được?
Trên thực tế thực lực bản thân Đồ Tân chỉ đạt tới Chí Tôn trung kỳ, cho nên có thể mượn truyền tống trận đi tới nơi đây.
Thực lực Chí Tôn trung kỳ có thể chiến đấu với cường giả Chí Tôn đỉnh phong là bởi vì hắn mượn nhờ Đại Lực đan điền.
Chỉ có điều Đại Lực đan điền mặc dù có thể sinh ra đại lực chi khí trợ giúp gia tăng thực lực rất lớn nhưng năng lực thân thể hắn có thể thừa nhận có hạn, Nhiếp Vân sử dụng đại lực chi khí có thể làm cho lực lượng thân thể bạo tưng gấp mười lần, hắn nhiều nhất chỉ có thể gia tăng hai ba lần là cao, cho nên mặc dù có được đại lực chi khí, gặp gỡ Nhiếp Vân liên tục sử dụng đại địa chi thế công kích cũng phải thất bại thảm hại.
- Đương nhiên ta biết rõ tám đại tông môn. Sư phụ ta đã từng là vô thượng trưởng lão của Hóa Vân Tông, cũng nói rõ tất cả tình huống của đại lục Phù Thiên cho ta biết rồi.
Nhiếp Vân lại kéo da hổ.
Kiếp trước mình sống hơn ba trăm năm, gần hai trăm năm đều quanh quẩn trong đại lục Phù Thiên, đương nhiên hắn biết rõ lịch sử và chuyện của đại lục Phù Thiên, tự nhiên biết rõ chuyện tám đại tông môn, chỉ có điều chuyện này không thể nói ra, đành phải kéo da hổ kéo sư phụ ra ngoài.
- Hóa Vân Tông... Vô thượng trưởng lão?
Toàn thân Đồ Tân run rẩy.
Thân là người đại lục Phù Thiên, hắn biết rõ Hóa Vân chính là tông môn mạnh nhất đại lục, không có một trong, cho dù những năm qua tông chủ và mấy vị vô thượng trường lão thất tung cho nên có chút xuống dốc nhưng nội tình vẫn bày ra đó, tuyệt đối không thể khinh thường!
Có thể trở thành vô thượng trưởng lão của tông môn như vậy, thực lực nên mạnh bao nhiêu?
Vừa nghĩ tới cũng làm nội tâm người ta lạnh buốt.
Hơn nữa vô thượng trưởng lão chính là sư phụ của thiếu niên trước mắt? Như thế nào... Như thế nào thời điểm chấp hành nhiệm vụ hắn không biết tin tức này?
- Đương nhiên! Nếu như không nhờ sư phụ ta, ta làm sao có thể dễ dàng đạt được bảo tàng trong mộ thất Lạc Khúc, ta lại làm sao có thể còn trẻ như thế đạt tới cảnh giới Chí Tôn!
Dù sao kéo da hổ không cần tiền, Nhiếp Vân thuận miệng nói là được.
- Ah...
Nghe thiếu niên nói như vậy, Đồ Tân sững sờ sau đó nội tâm của hắn tin tưởng vài phần.
Không tới mười bảy tuổi đạt tới cấp bậc Chí Tôn, cho dù ở trong đại lục Phù Vân cũng hiếm thấy, huống chi tại nơi nhỏ như thế này, loại tình huống như vậy hắn nói không có sư phụ cường đại trợ giúp, đánh chết cũng không người nào tin tưởng.
- Sư phụ ngươi hắn... Hắn giúp các ngươi đạt được bảo tàng trong mộ Lạc Khúc?
Qua một hồi Đồ Tân nhớ tới cái gì, hắn biến sắc và hỏi thăm.
- Không sai, hắn đạt được bảo tàng nhưng không cần cái gì cả... Ah, không phải, hắn chỉ cần một thanh kiếm, ta không biết nó có cấp bậc gì, căn bản còn kém huyền ngọc kiếm của ta.
Nhiếp Vân nói.
- Muốn chuôi kiếm?
Đồng tử Đồ Tân co rụt lại.
- Ân, được rồi, nói với ngươi những chuyện này cũng vô dụng, nhanh nói cho ta biết phụ mẫu ta ở đâu, nói xong ta sẽ bỏ qua cho ngươi, bằng không thì ta có một trăm loại biện pháp làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
Thấy tin tức mình nói dối làm cho kẻ này tin tưởng, sắc mặt Nhiếp Vân cố ý trầm xuống, hắn hừ lạnh uy hiếp.
- Giết ta đi! Ta sẽ không nói!
Đồ Tân hất đầu lên.
- Hắc Nham, ngươi dẫn hắn xuống trước đi, hảo hảo thu thập, hôm nay ta chiến đấu có điều ngộ ra, muốn bế quan tu luyện, hi vọng thời điểm xuất quan có thể nghe được tin tức mà ta muốn biết.
Tiện tay ném Đồ Tân về phía Hắc Nham gần đó, Nhiếp Vân nhắm mắt lại làm tư thái muốn tu luyện.
- Hắc hắc, theo ta đi!
Hắc Nham cười nói, bàn tay to lớn nắm lấy cổ Đồ Tân kéo đi như gà chết, Hắc Nham mang hắn ra bên ngoài, qua một lát sau lại có tiếng gào thét thê lương vang lên.
- May mắn con yêu thú chỉ tàn phá da thịt của ta, cũng không có làm bị thương nội tạng khí quan, nếu không hiện tại ta không thể động đậy.
Trong một cái lồng nhỏ, Đồ Tân nhìn sang Hắc Nham đang nằm ngủ cách đó không xa, sắc mặt âm trầm bất định.