Nhiếp Vân đưa vào thân mỗi người một đạo Tường thủy chi khí, lại thuận miệng nói.
Hắn có được Tam đại thiên phú đào tẩu, chuyện này chỉ có người khảo hạch mới biết rõ, đám người Từ Thao cũng không biết. Cho nên lúc này nhìn thấy hắn xuất ra Tường thủy chi khí, tất cả đều cảm thấy ngoài ý muốn.
- Vào đi!
Không để ý tới mọi người đang kinh ngạc, Nhiếp Vân trực tiếp nhảy xuống nước.
Tiến vào nước suối, từng đạo khí lưu tựu nóng rực dâng lên, hai hàng lông mày dựng thẳng, hai tay Nhiếp Vân nhẹ nhàng vung một cái, thiên phú Tường Thủy sư vận chuyển, nước chảy lại lập tức giống như cừu non ngoan ngoãn, tạo thành một không gian hình dáng như quả cầu, bao phủ cả đám đông vào bên trong.
Nước suối rất sâu, một đường đi về phía dưới, bơi chừng được bảy tám phút đã nhìn thấy phía trước có một đạo ánh sáng lập lòe xuất hiện trước mắt mọi người.
Cỗ ánh sáng này rất nhỏ, lớn như hạt đậu, nếu như không cẩn thận quan sát mà nói, căn bản không nhìn ra được. Lại tiếp tụcbơi một hồi, càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, một kiến trúc tựa như cung điện như xuất hiện trước mặt mọi người.
Lối vào kiến trúc súc có mấy chục cái tượng đá, Mỗi một cái đều chắp tay trước ngực, không có mặt mũi dung mạo, rất là quỷ dị.
Sua lưng tượng đá là một cái tế đàn không lớn, phía trên đã không còn vật phẩm tế tự cùng uy nghiêm như trước. Chỉ có một cái cửa động không lớn, đủ để cho một người xuyên qua, ánh sáng vừa rồi chính là từ cửa động phát ra.
- Có lẽ cửa động này đi thông thế giới Tu La, chúng ta nhanh chóng vào thôi. Xem ra đám người Huyễn Vũ đã tiến vào, để cho bọn chúng săn giết Tu La trước thì chúng ta sẽ mất đi tiên cơ!
Từ Thao nói.
- Đi thôi! Bất quá phải cẩn thận, ta sợ đối phương sẽ mai phục ở lối vào, như vậy chúng ta sẽ rất phiền toái!
Nhiếp Vân cũng biết đạo lý này, lại dặn dò một câu.
- Ta vào trước, ta có một bộ Tiên Khí phòng ngự!
Trong mọi người thì thực lực của Từ Thao mạnh nhất, lại có Tiên Khí phòng ngự, hắn đi đầu, tế ra tiên khí rồi bơi tới cửa động.
Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, phát hiện Tiên Khí phòng ngự của đối phương không ngờ đã đạt tới cấp bậc thượng phẩm, hắn không khỏi tán thưởng một tiếng, đang định theo đuôi đối phương đi vào thì đột nhiên hai mắt nhìn vào một tượng đá cũ kỹ, hai tay chắp ở trước ngực.
Tượng đá không có khuôn mặt, toàn thân bị dòng nước cực nóng chảy qua, ăn mòn làm nổi lên màu xanh đậm. Bàn tay chắp tay trước ngực cũng đã bị gãy hai ngón tay, mà trong ngón tay đứt gãy này lộ ra một góc lân phiến cũ kỹ.
Trong lòng Nhiếp Vân nhảy dựng, thứ này không phải là cái gì khác mà chính là lân phiến thần thú ghi chép Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ!
Tuy rằng hắn không biết Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ là tuyệt kỹ do vị đại năng nào lưu lại, nhưng mà uy lực chính thức khi sử dụng, so với Thất Tinh kiếm cũng không kém mảy may. Trên thực tế khi phối hợp với thiên phú Thiên thủ sư, uy lực còn mạnh hơn nữa. Nhiếp Vân vẫn luôn muốn có thêm lân phiến, hắn không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể phát hiện ra nó.
- Các ngươi đi vào trước, ta bọc hậu!
Nhìn thấy khối lân phiến này, tâm tư Nhiếp Vân bắt đầu chuyển động, lại nói với mọi người một câu, thấy mọi người từ cửa động bơi vào trong, dường như cũng không có nguy hiểm gì, hắn lập tức quay người lại, bơi về phía tượng đá.
Ục ục ục...
Chung quanh tượng đá nổi lên từng đoàn bọt khí, mỗi một cái đều nóng bỏng vô cùng, đụng phải trên người thì nhất định sẽ ăn thiệt thòi.
Vận chuyển Phòng ngự chi khí, ngăn cản bọt khí ở bên ngoài, Nhiếp Vân đi tới trước mặt tượng đá, ngón tay biến thành màu vàng, chộp tới chỗ lân phiến.
Ông!
Ngón tay tiếp xúc với lân phiến, lập tức phát ra một đạo thanh âm như dòng điện chập, toàn thân Nhiếp Vân chấn động, cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại từ đầu ngón tay lao đến.
PHỐC!
Bay ngược ra ngoài, sắc mặt Nhiếp Vân đỏ lên.
- Thật là lợi hại... Đây là cái gì?
Mộc sinh chi khí đảo qua thân thể một vòng nhanh chóng khôi phục, Nhiếp Vân thở dài một hơi, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Thực lực của hắn bây giờ cho dù gặp phải cường giả La Tiên cảnh cũng có thể chiến một trận, lại bị chấn động làm cho bị thương, hiển nhiên chỗ đáng sợ củatượng đá đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Không thể mạnh mẽ lấy thì ta trộm!
Bơi quanh tượng đá một vòng, cũng không có nhìn ra được chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân buông tha ý định tiếp tục nghiên cứu. Hắn cười cười ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía tượng đá.
Đoạt không được trộm, dù sao ở đây cũng không có người nào trông thấy.
Sưu!
Ngón tay va chạm với tượng đá một cái, lân phiến trong lòng bàn tya tượng đá đột nhiên biến mất, lập tức xuất hiện ở trong nạp vật đan điền của Nhiếp Vân.
- Thành công, đi!
Thấy đồ trộm được tới tay, Nhiếp Vân quay người muốn rời khỏi. Đột nhiên trong lòng đột khẽ động, vội vàng tránh sang một bên.
Oanh!
Vừa tránh ra được mấy chục thước thì hắn đã cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo. Ngay sau đó có một đạo khí lưu cực nóng dán vào thân thể, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
Quay đầu nhìn lại, sắc mặt không nhịn được có chút biến đổi. Chỉ thấy trên tượng đá không có đầu kia lúc này lại quỷ dị mở ra hai con mắt.
Hai con mắt này khảm nạm trên cái đầu không có mặt, âm hàn, lạnh lẽo thấu xương, làm cho người ta nhìn vào, từ tận trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khủng hoảng.
- Đây là vật gì vậy?
Nhiếp Vân không nghĩ tới tượng đá này lại có thể mở to mắt ra, hơn nữa còn đánh ra công kích.
Dường như tượng đá biết rõ vị trí của hắn cho nên hai ngón tay đứt rời khép lại, chậm rãi đánh ra về phía trước.
Sưu!
Đầm nước bắt đầu rung động lắc lư... tạo thành vô số bọt nước, một đạo quang mang từ đầu ngón tay tượng đá lập tức bắn ra, mang theo hào quang làm cho người chói mắt.
- Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, đây là Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ!
Đầu óc Nhiếp Vân trong nháy mắt nổ tung.
Chiêu thức xuất hiện trước mắt, do tượng đá thi triển không ngờ lại là Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ! Hơn nữa là Thất Sát chỉ mà hắn nghiên cứu ra được!
Chỉ là Thất Sát chỉ mà tượng đá thi triển càng thêm âm tàn độc ác, mang theo sát khí tựa như Tu La sát khí, đâm thẳng vào linh hồn, khiến cho người ta khó có thể chống cự.
- Để ta nhìn xem Thất Sát chỉ của ngươi lợi hại, hay là của ta lợi hại hơn!