Nghĩ tới những thứ này Nhiếp Vân cảm thấy trong lòng như bị một sợi tơ đen bao phủ. Xuất hiện một sự liên hệ không rõ với kiếp trước.
- Vừa rồi ngươi nói muốn đi trộm kiếm đạo chi khí, đó là vật gì?
Lắc đầu xua tan loại cảm giác kỳ lạ này, Nhiếp Vân đột nhiên hỏi.
- Trong truyền thuyết, người sáng lập ra Kiếm Thần tông là một vị kiếm đạo sư!
Thiên Huyễn nói ra:
- Kiếm đạo sư là thiên phú đặc thù bài danh thứ mười bảy, người có được loại thiên phú này, bất luận kiếm thuật gì, chỉ cần nhìn một lần là có thể học được. Hơn nữa còn có thể đem kiếm triệt để dung nhập vào sinh mệnh, trở thành một bộ phận của thân thể, đạt tới cảnh giới người là kiếm, kiếm là người!
- Kiếm đạo sư?
Nhiếp Vân ghi nhớ loại thiên phú đặc thù này.
Kiếm đạo sư, bài danh thứ mười bảy, so với Thiên Nhãn sư còn đứng trước một bậc, đủ để thấy được chỗ đáng sợ của nó.
- Vị kiếm đạo tông sư này sau khi sáng lập Kiếm Thần tông, không lâu đã quy tiên, đem kiếm đạo chi tâm của mình, cũng chính là kiếm tâm lưu lại ở trong Kiếm Chi Đại Điện, chỉ cần kiếm pháp của ngươi tu luyện tới tình trạng được kiếm tâm tán thành thì nó sẽ bắn ra kiếm đạo chi khí, giúp ngươi rèn luyện kiếm thuật, làm cho kiếm thuật của ngươi tăng lên một bước! Loại tình huống này ở trong Kiếm Thần tông gọi là được kiếm tâm tán thành! Đệ tử có thể được kiếm tâm của lão tổ tán thành thì sẽ là tông chủ, chưởng giáo tiếp theo, không thể làm trái!
Thiên Huyễn nói:
- Lúc ấy ta nghĩ được kiếm tâm tán thành là có thể phát ra kiếm đạo chi khí. Như vậy nhất định kiếm đạo chi khí ẩn chứa trong kiếm tấm. Nếu như ta thi triển thiên phú thần thâu đi trộm, có phải sẽ lén lấy được nó ra hay không? Kết quả ta còn chưa trộm được thì đã bị đuổi giết ra..
- Ồ?
Nghe Thiên Huyễn giải thích, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Tình cảm của Thiên Huyễn cũng không có bất kỳ chỗ thê mỹ nào, trái lại, trong mắt Nhiếp Vân lại mang theo hương vi âm mưu quỷ kế.
Dựa theo đạo lý mà nói, dùng trình độ thông minh của Thiên Huyễn, nhất định cũng có thể nhìn ra cái gì đó. Chỉ bất quá hắn yêu thương Vân Huyên kia sâu đậm, cho nên không dám suy nghĩ theo phương hướng kia a.
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
- Được rồi, những chuyện thương tâm này đừng có nói nữa. Về sau ta tìm cơ hội đi Kiếm thần tông, nhất định sẽ thay ngươi tìm Vân Huyên kia, thuận tiện giải thích giúp ngươi một chút.
Nhiếp Vân biết rõ loại chuyện này mình khó mà nói được, nói nhiều ngược lại sẽ ảnh hưởng tới cảm tình của huynh đệ cho nên hắn cũng không có nói nhảm mà vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy, không sai, nói nhiều cũng vô dụng, uống rượu, uống rượu.
Thiên Huyễn cũng là người rộng rãi, hắn cười, giơ bầu rượu lên.
- Đúng, huynh đệ. Ta thấy thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đạt tới Bất Hủ cảnh, ở chỗ ta có một bộ phương pháp tu luyện Kim Cương lưu ly thể, ngươi cứ dựa theo tu luyện, có lẽ đối với việc đột phá Bất Hủ cảnh của ngươi có chỗ tốt rất lớn.
Uống mấy ngụm, Thiên Huyễn nhớ tới cái gì, đột nhiên lấy ra một vật từ trong nạp vật đan điền ra, tiện tay ném cho Nhiếp Vân.
- Kim Cương lưu ly thể, bí pháp Phật tông? Ngay cả loại thứ tốt này mà ngươi cũng có?
Là một quyển thư tịch cũ kỹ, trên đó viết đại bi văn chú của phật tông. Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân đã sững sờ, lập tức cuồng hỉ.
Phật tông là một chủng tộc đặc thù phân ra từ nhân loại, từ rất lâu trước kia đã rời khỏi Phù Thiên đại lục. Rốt cuộc đi tới nơi nào, ai cũng không biết loại chủng tộc này ngộ trọn vẹn ngàn đại đạo, hơn nữa còn có rất nhiều đại đạo không thuộc ba ngàn đại đạo của nhân tộc. Những chuyện này kiếp trước Nhiếp Vân đều chứng kiến trong tàng thư khố của Hóa Vân tông. Vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thực sự có loại tông môn này. Đồng thời lại có bí pháp tu luyện.
- Ta là thần thông, có gì mà không có cơ chứ?
Nghe thấy Nhiếp Vân tán dương, vẻ mặt Thiên Huyễn có chút tự kỷ.
- Ha ha, có mà không lấy thì là phi lễ. Ngươi cho ta bí pháp phật tông quý giá như vậy, ta cũng không thể lấy không đồ của ngươi. Ta biết rõ ngươi thân là thần thâu, bảo bối có nhiều, căn bản không để vào mắt, đây là một hồ lô Tạo Hóa linh dịch, hy vọng có chỗ trợ giúp với ngươi.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân tiện tay ném qua cho Thiên Huyễn một hồ lô Tạo Hóa linh dịch.
Tạo Hóa linh dịch này là do Tạo hóa chi khí ngưng tụ mà thành, không có chút tạp chất nào, tinh khiết vô cùng, là bảo bối vô thượng để bổ sung lực lượng tu luyện. Đối với bất kỳ người nào cũng có tác dụng cực lớn.
Thần thâu Thiên Huyễn tuy rằng có năng lực trộm cắp thiên hạ vô song, nhưng mà thứ này rất ít khi nhìn thấy ở Phù Thiên đại lục, có lẽ là không có.
Quả nhiên, nhìn thấy hồ lô Tạo Hóa linh dịch, hai mắt Thiên Huyễn sáng ngời.
- Thứ tốt, thứ tốt, đa tạ, ta sẽ thu.
Hai người tặng đồ nhau, vừa nói vừa cười, càng uống càng nhiều, rất nhanh đã lần nữa uống một đống lớn rượu.
Khi Nhiếp Vân tỉnh dậy, hắn lại phát hiện ra lại không thấy tiểu tử Thiên Huyễn này đâu, chỉ thấy trên mặt bàn lưu lại một tờ giấy.
- Tạm thời có việc cho nên rời đi trước, tình huynh đệ sáng như nhật nguyệt.
Những chữ này phiêu dật, tiêu sái, phát huy vô cùng tinh tế tính cách không trói buộc của Thiên Huyễn.
Thiên Huyễn được xưng là thần thâu, không muốn bị ước thúc, cũng biết mình có rất nhiều cừu gia, không có bằng hữu, sợ rằng sẽ mang tới tai họa cho đối phương. Cho nên hắn nói đi là đi, vô cùng tiêu sái.
- Tên này...
Nhớ tới bộ dáng tiêu sái, xoay người rời đi của Thiên Huyễn, Nhiếp Vân cười cười, lấy ra Kim cương lưu ly thể mà Thiên Huyễn lưu lại.
Quyển thư tịch này vừa nhìn đã biết rõ có nhiều năm, cũ kỹ không chịu nổi. Vừa mới mở ra thì phật quang đã ngập trời, phạm âm lượn lờ, đủ loại tinh yếu của phật môn hiện lên.
- Kim cương giả, mạnh mẽ mà cứng rắn, lưu ly giả, minh nhi tịnh.
Kim cương lưu ly thể, sau khi tu thành, thân thể như kim cương, không gì có thể phá, hồn giống như lưu ly, thanh tịnh trong suốt, chính là bí pháp luyện thể vô thượng của phật tông.
Vừa mới mở tờ thứ nhất ra đã có một đoạn mở đầu như vậy.
- Không gì có thể phá? Minh nhi tịnh? Thực sự là một loại phương pháp tu luyện vô thượng.
Chỉ một câu Nhiếp Vân cơ hồ đã có cảm giác quán đỉnh, lỗ chân lông toàn thân nhẹ nhàng, hít thở sảng khoái.