Nhìn thấy cái hộp này, hai mắt Hứa Hinh Thiến sáng ngời, trong mắt bắn ra vẻ hưng phấn.
Ở giao dịch hội nàng tận mắt nhìn thấy Liễu Mạc Yên thu hộp ngọc này vào trong nạp vật đan điền, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới nó lại xuất hiện trong tay thiếu niên này.
- Đúng rồi, còn có thứ này cũng đưa cho ngươi. Ta cầm cũng vô dụng.
Nhiếp Vân cười một tiếng, đưa khỏa ngọc bài có thể tiêu hao tiền cho nàng.
Nàng nói có hạn độ một vạn thuần linh đan lục phẩm, một khỏa đối với hắn cũng vô dụng, để lại trong tay cũng không có tác dụng cho nên trực tiếp trả lại.
- Ngươi không dùng?
Tiếp nhận ngọc bài, liếc mắt nhìn, Hứa Hinh Thiến không nhịn được có chút nghi hoặc.
- Không thấy phù hợp cho nên không dùng.
Nhiếp Vân cười nói.
- Cho ngươi là tâm ý của sư phụ, ngươi lại không dùng...
Hứa Hinh Thiến nói tới đây dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị.
- yên tâm đi, sư phụ ta đã đồng ý cho ngươi thứ kia thì không có khả năng để cho ngươi tay không mà đi. Một lát nữa ta sẽ đích thân mở miệng với ngươi, hỏi người vài đồ thích hợp với người.
- Vậy thì đa tạ.
Nhiếp Vân vốn định cự tuyệt, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kiên định của đối phương, hắn biết rõ cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng cho nên lúc này gật đầu nói.
Kỳ thực đối với bảo vật tuy rằng hắn rất khao khát, nhưng mà cũng không hi vọng thiếu nhân tình của người khác.
Lại nói, không phải là bảo vật đặc biệt quý trọng thì hắn cũng không thiếu. Không nói tới tích lũy vơ vét được trên người đám người Nam Cung Khiếu, chỉ nói ở giao dịch hội vừa rồi, hắn đã từng chạm qua người đội trưởng Trương Tiên của Hắc Giáp hộ vệ đội cùng với Liễu Mạc Yên, còn thuận tay cuỗm toàn bộ đồ trong nạp vật đan điền của bọn chúng.
Hiện tại còn chưa có thời gian cẩn thận xem xét, tuy nhiên nếu dựa theo thực lực và địa vị của hai người, có lẽ cũng có không ít thứ tốt.
- Ngươi trợ giúp ta nhiều như vậy, nếu như phải đa tạ thì chính ta mới là người phải làm vậy a.
Hứa Hinh Thiến cười nói.
Trong khi hai người nói chuyện thì đã đi tới phủ đệ của Tiếu Đằng đạo nhân.
Thông qua nói chuyện với nhau Nhiếp Vân cũng biết đại bộ phận nội dung tranh đấu phân phối quyền lợi và trận đấu giữa Tiếu Đằng đạo nhân và Tô Dương kia.
Thực lực hai người tương đương, đều là cường giả Huyền Tiên, cũng đều là Khu Tu sư ngũ phẩm, từ trước tới nay không thể làm gì được đối phương cho nên mới ước định cuộc so tài này.
Mười năm qua Tiếu Đằng đạo nhân thất bại vô số lần, chỉ chiến thắng một lần, hơn nữa còn là lần bắt đầu kia. Bốn lần còn lại, kể cả hiện tại, chủ nhân của Khu Tu tháp ở Quận tân thành kia đều là Tô Dương kia.
Chính là bởi vì Tô Dương khống chế quyền lợi trong thời gian dài như vậy cho nên một ít người của Hắc Giáp hộ vệ đội bị hắn ta thu mua. Đội trưởng trước kia cũng chính là Trương Tiên.
hai người bọn hắn tỷ thí không phân thắng bại, lại dễ làm tổn thương hòa khí, vì vậy cho nên mới để cho đệ tử thi đấu.
Nội dung thi đấu muôn hình vạn trạng, mỗi một lần đều không giống nhau, kết quả tỷ thí cũng không phải do hai người bọn họ phán quyết, mà là do những người phụ trách phân bộ ba Khu tu tháp gần đây bình phán.
Người phụ trách phân bộ ba Khu tu tháp này ngày hom qua đã tới, có hai người ở ngay trong Khu Tu tháp của quận thân thành, một người ở tiểu viện của Tiếu Đằng đạo nhân.
- Tốt nhất ngươi nên nói rõ chuyện ngày hôm nay với sư phụ ngươi, ta trở về chỗ ở trước.
Trở lại tiể viện của Tiếu Đằng đạo nhân, Nhiếp Vân cáo từ với Hứa Hinh Thiến.
Trước đó khi bọn hắn đi giao dịch hội, Tiếu Đằng đạo nhân tự mình sắp xếp chỗ ở cho Nhiếp Vân. Nhiếp Vân cũng biết rõ nơi này, cho nên khi trở về trực tiếp đi vào tỏng.
- Nhìn xem rốt cuộc đã trộm được đồ gì trên người bọn hắn, có dược liệu khiến cho thực lực ta nhanh chóng tăng lên hay không...
Tiện tay bố trí cấm chế, thân thể Nhiếp Vân nhoáng cái đã chui vào trong Bắc Đẩu tinh cung.
Hắc giáp hộ vệ đội bảo hộ Khu Tu sư, quyền lợi ngập trời. Khu tu sư ngũ phẩm địa vị tôn sùng, trộm đồ trên người Trương Tiên và Liễu Mạc Yên có lẽ cũng có không ít thứ tốt.
Đứng trong đình viện rộng lớn của tinh cung, bàn tay Nhiếp Vân khẽ lật, một đống đồ xuất hiện trước mắt hắn.
Tinh thần quét qua đám đồ vật một lần, vẻ mặt Nhiếp Vân im lặng.
- Hai gia hỏa này sao so với ta còn....
Vốn tưởng rằng mượn thân phận bọn họ có lẽ có thể có được không ít thứ tốt, kết quả Nhiếp Vân lại phát hiện ra hai gia hỏa này so với mình còn nghèo hơn. Chỉ tìm được một ít linh đan tinh khiết và hai thanh tiên khí thượng phẩm cùng với hơn mười kiện tiên khí trung phẩm. Cũng không có đan dược và dược liệu làm cho tu vi người ta tăng tiến.
- Ồ? Đây là... Lân phiến, trong đám bảo vật trộm được của Liễu Mạc Yên không ngờ lại có một khố lân phiến như vậy?
Nhìn một hồi, Nhiếp Vân đang đính ném đống đồ này trở lại nạp vật đan điền, đột nhiên tinh thần khẽ động, hai mắt rơi vào trên một đồ vật đen nhánh.
Đây là lân phiến, mặc dù không quá giống đồ mà hắn mua được ở giao dịch hội, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đã lập tức nhận ra. Chính là thứ đồ để tu luyện pháp quyết Cửu Thiên lưu tinh chỉ.
Cửu Thiên lưu tinh chỉ, trước đó chỉ nhìn quy tắc cũng đã khiến cho hắn ngứa ngáy khó nhịn. Lúc này nhìn thấy lân phiến có khắc phương pháp tu luyện đã khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
- Cửu Thiên lưu tinh chỉ, thức thứ hai, Thất sát chỉ.
- Sát khí, sát tâm, sát hồn, sát phách, sát ý, sát thần, sát đạo. Là thất sát.
Dưới sự phối hợp của thiên tai và thiên nhãn, một đạo huyền ảo chảy xuôi trong lòng Nhiếp Vân, khiến cho hắn rơi vào trầm mê.
Cho dù chỉ là giới thiệu uy lực thì Nhiếp Vân cũng biết rõ uy lực của Thất sát chỉ này chỉ sợ đã vượt qua thức thứ tư Tinh thần của Thất tinh kiếm quyết, nhất là lúc chiến đấu lại phối hợp với thiên phú Thiên Thủ sư ra tay, cho dù uy lực không bằng Lôi đình cửu châu, nhưng mà thực sự cũng không kém.
Nhất là sát ý, sát thần, sát đạo trong đó, chỉ cần tu luyện tới cấp bậc đại thành, chẳng những có thể triệt để đánh bại người ta mà còn có thể trong nháy mắt phá hủy ý niệm của đối phương, thần hồn, tâm chí đạo cũng vậy.
Thật là đáng sợ.
- Đây là thức thứ hai... Không có thức thứ nhất, không có cách nào tu luyện a.
Càng nhìn thì tâm tình càng ưa thích, thế nhưng một lát sau Nhiếp Vân lại phiền muộn vô cùng.