- Không biết trời cao đất rộng!
- Thất phu hữu dũng!
Nghe thấy hắn nói như vậy, không chỉ hai người này nổi đóa, mà ngay cả đám người Bạch Dực cũng không khỏi lắc đầu một phen.
Không phải là bọn hắn không coi trọng người thiếu niên trước mắt này, mà là danh tiếng của Yến Lưu Sa quả thực quá vang dội, căn bản không phải là một tiểu nhân vật bừa bãi vô danh như hắn có thể chống lại!
Cường giả đứng thứ thứ ba mươi ba Bách Cường bảng, đây chính là tồn tại cách Chúa Tể cũng chỉ thiếu một chút a. Loại cường giả này, nếu như thực sự động thủ, một trăm bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng cảnh cũng không phải là đối thủ, huống chi là một tiểu tử trẻ tuổi như vậy!
Đối với bọn họ, tiểu tử trước mắt này chính là kẻ đáng thương chưa từng thấy qua các mặt xã hội!
- Có đi cùng ta hay không?
Không để ý tới thái độ của mọi người, Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
Mấy người này ngăn hắn lại, thật ra cũng là tốt bụng, đối với loại ý tốt này. Hắn cự tuyệt thì có chút ngượng ngùng, cũng không phải là hắn xem thường đối phương, mà là hắn không thể nào tốn chút thời gian như vậy được nữa.
Nếu như những người này bây giờ đi cùng hắn, như vậy nếu như người gọi là Yến Lưu Sa kia dám ra tay với hắn, như vậy hắn tiện tay giết chết là được.
- Được, chờ đợi thêm nữa, còn không biết phải đợi tới lúc nào, nếu như lại tới một đám người, không cẩn thận chúng ta còn bị ăn trước. Như vậy đi, ta đi cùng vị Vân Đồng huynh đệ này, còn có ai đi nữa không?
Do dự một chút, cũng không biết là bị sự tự tin của Nhiếp Vân lây nhễm, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác mà Bạch Dực do dự một chút rồi nói.
- Ta cũng cùng đi!
Lại một người nói.
- Các ngươi cũng điên rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi thực sự tin tưởng tiểu tử này có thủ đoạn có thể đối phó được với Yến Lưu Sa hay sao?
Thấy hai người Bạch Dực đồng ý đi cùng Nhiếp Vân, nữ tử nói chuyện trước đó sửng sốt.
- Không tin hắn có thể đối phó Yến Lưu Sa, chẳng lẽ chúng ta sẽ không đi hay sao? Chúng ta đã chờ ở chỗ này tám ngày mới đợi được một tán tu. Nếu chờ như vậy nữa, ta sợ tới lúc chiến trường tam giới lần nữa đóng cửa thì chúng ta còn chưa đến được Thiên Xu đình. Đi thôi, động thủ thì động thủ, mấy người chúng ta mặc dù không tính là cái gì, thế nhưng Yến Lưu Sa muốn hoàn toàn giữ lại chúng ta nhất định cũng phải phí một phen tay chân rất lớn! Lại nói, vạn nhất cái giá mà hắn muốn không cao, khi đó chúng ta trực tiếp cho, cũng không cần chờ đợi ở đây làm gì.
Bạch Dực nói.
- Bạch Dực nói không sai, thời gian không đợi người, ta nghe nói Hỗn Độn vương phù lệnh sắp xuất hiện, nếu như còn ở đây chờ người liên minh, không biết khi nào mới có thể đi tới Thiên Xu đình?
Lại một người nói.
- Được rồi, mọi người đã quyết định thì chúng ta cũng cùng nha đi đi! Bất quá, trước tiên phải nói rõ ràng, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm gì đó. Đừng trách chúng ta không nói nghĩa khí, chạy trốn một mình!
Thấy hơn phân nửa mọi người đồng ý rời đi, mấy người còn lại cũng không tiện nói nhiều, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
- Đi thôi!
Sau khi đưa ra quyết định, mọi người không dừng lại nữa mà cùng nhau đi về phía trước.
Thông qua nói chuyện Nhiếp Vân đã biết người vừa rồi luôn cự tuyệt một người tên là Phượng Cô, một người tên là Ly Sinh.
Dĩ nhiên đây là ngoại hiệu và là tên họ, mà hắn cũng lười hỏi thăm cẩn thận, dù sao hai cái tên này trong Bách Cường bảng chưa từng nghe, cho nên cũng không tính là đại nhân vật gì.
- Nếu đã quyết định đi, như vậy có một số việc cũng nên nói trước một chút!
Vừa đi về phía trước, Phượng Cô vừa nói.
- Có chuyện gì nói đi!
Bạch Dực cười nói.
- Một lát nữa chúng ta tất sẽ gặp phải Yến Lưu Sa, nếu như hắn dễ nói chuyện thì cũng thôi đi. Mỗi người chúng ta nộp một ít bảo vật, có thể thông qua, không có vấn đề quá lớn. Thế nhưng nếu như khó mà hắn ta cưỡng ép động thủ, như vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Phượng Cô nói.
- Còn có thể làm gì chứ? Liều mạng với hắn, cho dù Yến Lưu Sa này có lợi hại thì cũng không thể giết chết toàn bộ chúng ta a!
Một người nói.
- Có thể giết toàn bộ chúng ta hay không ta không biết, nhưng nhất định hắn sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn để giữ chúng ta lại! Ý của ta là, các ngươi có thủ đoạn gì hoặc là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng gì đó thì không ngại nói trước một chút. Cũng kịp chuẩn bị, thủ đoạn của người nào cao, như vậy dùng nó cũng có thể gia tăng tỷ lệ chạy trốn!
Phượng Cô đem ý nghĩ của mình nói ra.
Nếu là liên minh thì đầu tiên mỗi người phải biết ưu khuyết điểm của đối phương, nếu không muốn phát huy hiệu quả tốt hơn thì cũng không phát huy được.
- Nếu Phượng Cô đã nói như vậy thì ta cũng không khách khí nữa. Ta sẽ đem sở trường của mình nói ra một chút, thứ ta am hiểu nhất chính là đao pháp, Phá Không Thất trảm đao có thể liên tục chém ra bảy đao. Từng đao phá không, am hiểu đối kháng lực lượng chính diện!
Bạch Dực Nói.
- Ta thì là Vân Chi Vũ, am hiểu Địa Hành và chạy trốn. Nếu như thực sự không ổn, có thể để cho Bạch Dực ngăn cản đợt công kích thứ nhất, sau đó chúng ta cùng chạy!
- Bát Kiếm châm của ta có thể phong tỏa một mảnh thời không, ngăn cản công kích của người khác.
Biết giới thiệu tuyệt chiêu của bản thân sẽ dễ sắp xếp hơn, cho nên mọi người không có keo kiệt, mỗi người đều đem tuyệt kỹ thành danh của mình nói ra.
- Vân Đồng huynh đệ, còn ngươi thì sao?
Rất nhanh tất cả mọi người đã đem thứ mà mình am hiểu nhất ra nói một lần. Cả đám lại nhìn về phía Nhiếp Vân rồi hỏi.
- Ta? Ta cũng không có gì đặc biệt! Không có có cái gì đặc biệt tốt, cũng không có gì là đặc biệt kém...
Nhiếp Vân gãi đầu một cái rồi nói.
Nạp vật thế giới tấn cấp đến cấp bậc Chí Tôn vực. Vô luận là linh hồn, thân thể hay là những phương diện khác của hắn đều đạt tới cấp bậc Chúa Tể, mượt mà như ý. Không có quá mạnh mẽ mà cũng không có quá yếu.
Thế nhưng cho dù hắn nói thật nhưng mà rơi vào trong tai người khác thì lại không giống, mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía hắn.
- Vân Đồng huynh đệ, không sao, cho dù không có sở trường thì cũng không có vấn đề, nếu như mọi người đã liên minh thì cũng sẽ không tách ngươi ra!
Bạch Dực dùng ánh mắt đồng tình nhìn một cái, lại vỗ vỗ bả vai của hắn, nói.