Phù Ám Triều nói.
- Ta cũng vậy, cũng không khác gì ngươi, tu vi cũng là Thiết Giáp tướng!
- Xem ra thực lực của chúng ta đã xuống tới cực hạn! Cho nên mới không thấp xuống nữa.
Tất cả mọi người đều cảm nhận một chút. Thực lực sau khi rớt xuống không kém nhau nhiều. Ước chừng đều tương đương với Thiết Giáp tướng.
Nhiếp Vân cũng cảm nhận một chút, hắn phát hiện ra thực lực của hắn cũng không sai biệt lắm với mọi người. Ở đây cũng chỉ có chừng năm trăm đầu đại đạo, chỉ bất quá phương diện thân thể hắn có ưu thế rất lớn, có thể so với cường giả một nghìn đầu đại đạo.
Thực lực như vậy, nhất định không dùng được Cửu U Trảm Cốt đao. Cho dù là thần binh Chúa Tể cũng khó mà sử dụng được. Nhiều nhất chỉ có thể khống chế một ít thần binh Hỗn Độn trung phẩm mà thôi.
Tu vi ngập trời trước đó không tới nửa ngày đã biến thành như vậy, quả thực không biết hắn nên khóc hay cười đây.
- Tử Đồng Bất Hủy ngươi thế nào rồi?
Bản thể của Tử Đồng Bất Hủy là Hỗn Độn thần sơn, hơn nữa cũng không có linh hồn, cho nên bị ảnh hưởng nhỏ nhất.
- Ta cũng giống như bọn họ, cũng có thực lực năm trăm đầu đại đạo, bất quá... Thực lực thân thể có thể so với cường giả bảy, tám trăm đầu đại đạo!
Tử Đồng Bất Hủy gãi đầu nói.
- Được rồi.
Nhiếp Vân gật đầu.
Xem ra tu vi tiên lực trên cơ bản đều hạ xuống chừng năm trăm đầu đại đạo, trình độ hạ thấp của thân thể thì sẽ nhỏ một chút, nhưng mà so với trước đó vẫn còn kém quá nhiều.
- Mau nhìn, dường như trước mặt có một cái thôn trang!
Mọi người đang đứng ở tại chỗ nghiên cứu thực lực bây giờ một chút thì đột nhiên Tú Linh đại đế hô lên.
- Thôn trang?
Mọi người không nhịn được sửng sốt một hồi. Lại theo phương hướng nàng chỉ nhìn qua. Vừa nhìn, trên mặt mỗi người lập tức hiện lên vẻ kỳ quái.
Cảnh tượng trước mắt bị sương mù nhàn nhạt che phủ, thế nhưng sau khi được mặt trời chiếu sáng, sương mù dần dần tản ra, làm lộ ra một cái thôn trang không lớn.
Thôn trang không có nhà cao lớn, lại mang theo phong cách cổ xưa, tựa như đã thành lập được ức vạn năm, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Không biết có người ở trong hay không, đi qua nhìn một chút!
Thấy thôn trang, trong lòng Nhiếp Vân cũng tràn ngập kỳ quái. Cho dù là thiên nhãn của hắn thì cũng không nhìn rõ phía trước. THôn trang này giống như đột nhiên xuất hiện vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
- Không phải chỗ này không có người đó chứ?
- Không thấy chỗ này có dấu vết của nhân loại sinh tồn, theo lý thuyết có lẽ là không có ai!
- Ai biết được, cứ đi tới là sẽ biết được!
Thấy thôn trang, tất cả mọi người đều có chút hứng thú, đồng loạt đi tới.
Thôn trang yên tĩnh xuất hiện trước mắt, giống như một bức họa. Ở ngoài thôn có một tấm bia đá, bên trên tấm bia đá có chạm trổ ba chữ viết cổ quái. Đám người Nhiếp Vân nhìn một hồi thế nhưng cũng không có ai nhận ra được.
Đi vào trong thôn trang, rất nhiều nhà có khói bốc lên. Dường như như có người đang nổi lửa nấu cơm vậy. Thế nhưng trên đường phố lại trống trải không có người, giống như thời gian đã bị ngừng lại ở chỗ này vậy, cũng không có nhìn thấy người ở bên trong.
- Thôn trang này không có oán hận và sát khí, chẳng lẽ người ở bên trong trong nháy mắt đã bị chém giết! Ngay cả năng lực chống cự cũng không có hay sao?
Tú Linh đại đế nói.
Nàng thân là nữ tử, quan sát tương đối cẩn thận một chút.
Dựa theo lẽ thường mà nói, thôn trang lớn như vậy, muốn đem người ở bên trong giết chết hoặc là bắt đi toàn bộ, nhất định sẽ dẫn tới một ít hốt hoảng, làm ra một ít dấu vết gì đó. Mà bây giờ toàn bộ thôn trang lại yên tĩnh như thường, thậm chí khói bếp nấu cơm cũng không ngừng lan tỏa. Chẳng lẽ tất cả mọi người quả thực bị người ta giết chết trong nháy mắt hay sao?
Nếu như còn có người sống mà nói, sao một chút khí tức sinh mạng mà mọi người cũng không cảm ứng được?
- Nhìn một chút thì sẽ biết!
Vẻ mặt Nhiếp Vân có chút nặng nề, nhìn quanh một vòng, hắn phát hiện ra có một ngôi nhà đang có khói bốc lên, hắn lập tức đẩy cửa đi vào.
Chỗ này dường như có thứ gì có thể ngăn cản thiên nhãn của hắn vậy. Nếu như ở bên ngoài không nhìn thấy được, như vậy vào xem một chút chung quy cũng có thể tìm ra được câu trả lời.
Cửa phòng mở ra, một cỗ thi thể đang lẳng lặng ngồi ở cạnh nồi đun nước, lò lửa hừng hực, ngọn lửa đang vượng. Tiêu Diêu Tiên cấp vội vàng đi tới, nhẹ nhàng lau một cái ở trên cổ thi thể.
- Vừa mới chết, nhìn dáng dấp có lẽ không tới một phút...
- Không tới một phút? Nói như vậy, hung thủ còn chưa đi xa hay sao?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Chỗ này chẳng những có người, hơn nữa lại còn vừa mới bị người ta giết chết. Cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
- Chắc vậy!
Tiêu Diêu Tiên gật đầu.
- Đi ra xem một chút!
Xác định cỗ thi thể này vừa mới chết không tới một phút, Nhiếp Vân vội vàng mang mọi người đi ra ngoài.
Từ lúc bọn hắn mình thấy thôn trang này cho đến lúc đi tới nơi này cũng chỉ chưa tới một phần chung. Nói như vậy, chẳng phải hung thủ mới vừa rời đi hay sao?
Dọc theo con đường từ thôn xóm nhanh chóng đi về phía trước. Hắn tiện tay đẩy ra từng cái nhà, đều giống như trước vậy, bên trong đều có thi thể. Nhìn bộ dáng của thi thể đều vừa mới chết không lâu, hơn nữa vẻ mặt của thi thể không có bất kỳ biến hóa nào. Dường như có tới lúc chết cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
- Trước mặt còn có một thôn xóm nữa!
Đi ra khỏi thôn này, trước mặt lại xuất hiện một cái thôn xóm nữa. Chân Nhiếp Vân tăng tốc, vội vàng vọt tới, tùy tiện đẩy cửa một cái nhà ra. Hắn phát hiện ra bên trong cũng có một cỗ thi thể đang nằm, thời gian tử vong dường như cũng là một phút trước đó.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lần này mọi người cũng có chút kỳ quái.
Chỉ có một thôn trang như vậy thì cũng thôi đi. Thế nhưng thôn thứ hai cũng như vậy, vô luận nhìn từ chỗ nào cũng đều có vẻ quỷ dị.
- Tiếp tục đi về phía trước!
Nhìn một vòng, phát hiện ra thôn trang này cũng giống như ái trước cái đó, không có một người nào còn sống. Sắc mặt Nhiếp Vân đã biến thành trầm thấp, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước thôn trang nối tiếp nhau, cũng không cách nhau quá xa, liên tục đi bảy tám thôn, tình huống đều giống như thôn trang thứ nhất vậy. Lúc này tất cả mọi người không nhịn được nữa, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể nào tin nổi.