Kỳ quái chính là sinh cơ của bầy ong đoạn tuyệt, nhưng thân thể vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chẳng khác gì lúc còn sống!
Loại thủ đoạn như vậy không rực rỡ sáng lạn, nhưng ai cũng biết Nhiếp Vân sử dụng ám kình tuyệt cường đem đám ong đánh chết. Loại thủ đoạn như vậy so với trực tiếp giết chết càng thêm lợi hại, một phen chiến đấu đã không còn ai hoài nghi hắn có thực lực bí cảnh.
Nếu như nói thực lực của Nhiếp Vân làm mọi người khiếp sợ, mà thủ pháp chiến đấu của Nhiếp Đồng càng làm họ sợ hãi.
Thiếu niên kia hai chân một trước một sau, đầu gốc thẳng tắp, giống như cương thi, dáng vẻ đi đường phi thường buồn cười. Nhưng tốc độ cùng lực lượng xuất kiếm khiến không ai cười nổi!
Mỗi lần xuất kiếm đều có vài chục đầu ong bị kiếm khí đâm thủng, cho tới hiện tại chưa từng thất thủ. Góc độ xuất kiếm thật chuẩn xác, độc ác, ổn trọng, cho dù là Tề Đào bọn hắn cũng nhịn không được da đầu run lên, cảm giác mình khó thể ngăn cản.
Thình thịch thình thịch!
Mọi người luân phiên giết chóc, bầy ong lần lượt rơi xuống đất, thi thể vừa chạm xuống nước thì mặt nước biến thành tối đen, làm cả sương mù đều mang theo hương vị tanh hôi, nếu không phải thực lực bọn họ mạnh mẽ chỉ sợ ngửi trúng khí tức cũng đủ bị độc chết.
- Độc khí quá nặng, ta chịu không nổi!
Đột nhiên một chí tôn thực lực hơi yếu miệng mũi phun máu, ngửa mặt té ngã xuống đất.
Hắn vừa ngã xuống liền bị vô số Hoàng Phong xông tới cắn thành khung xương.
Nói người này thực lực yếu nhưng trên thực tế cũng là Thiên bảng đỉnh, người như vậy vô luận ở địa phương nào trong Khí Hải đại lục đều là nhân vật rung chuyển trời đất, hiện tại không ngờ bị độc khí độc chết, còn bị một đám ong nuốt ăn, nói ra kẻ khác khó mà tin được!
- Nhiếp Đồng, đệ không sao chứ!
Nhìn thấy cảnh tượng kia, trên mặt Nhiếp Vân biến thành ngưng trọng.
Trong truyền thuyết nói muốn đi Tử Hoa động phủ có chín mươi chín con đường, mỗi con đường đều khác nhau, có quỷ vực đầm lầy, trận pháp mê ảo, đủ loại yêu thú…Kiếp trước khi Nhiếp Vân tới đây, cũng khá may mắn, không gặp được Chiểu Trạch Hoàng Phong, bởi vậy hắn cũng không biết rõ độc tính của chúng, không nghĩ tới lại hung mãnh như vậy, thậm chí còn có thể độc chết chí tôn!
- Đệ không sao, ca ca, đệ biết một loại phương pháp có thể mượn độc chất tu luyện, độc khí càng nhiều, thực lực của đệ tiến bộ càng nhanh!
Nhiếp Đồng khẽ cười, lặng lẽ truyền âm.
- Mượn dùng độc khí tu luyện?
Nhiếp Vân sực nhớ chuyện này Nhiếp Đồng có nói qua, liền gật đầu, không còn lo lắng.
- Ân, không đúng, Nhiếp Đồng có thể mượn dùng độc khí tu luyện, nhưng ta không biết, nhưng tại sao ta chiến đấu nửa ngày cũng không hề có chút cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy tinh thần phấn chấn, lực lượng gia tăng?
Nhiếp Vân đột nhiên ý thức được một vấn đề, nhịn không được sửng sốt.
Cho dù chân khí của mình hùng hậu viễn siêu người khác, nhưng dù sao cũng đang ở vùng có độc khí, cần hít thở cũng nên bị nguy hại, nhưng tại sao mình lại cảm thấy tinh thần phấn chấn, thực lực chậm rãi tăng lên?
- Đúng rồi, Cửu Minh hàn châu!
Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân sực nhớ tới một kiện bảo bối mang theo trên người.
Cửu Minh hàn châu, lúc trước hắn lấy được vật này trên người thú vương Yêu Sí Vân Giáp thú tại Yêu Thánh cổ khu, vật này sinh ra dưới đáy biển Địa Mạch Âm Hàn, có thể trừ ngàn tà, phá vạn pháp, vạn độc bất xâm! Thứ này còn có trợ giúp cực lớn với cường giả bí cảnh, tuy hắn đặt trong nạp vật đan điền, nhưng vẫn chủ động hấp thu độc khí chuyển hóa thành linh khí bổ sung thể lực cho chính hắn!
Cổ tay hắn vừa lật lấy ra Cửu Minh Hàn Châu lặng lẽ bỏ vào trong ngực.
Hô hô!
Quả nhiên độc khí vừa xâm nhập liền bị hàn châu hấp thu, truyền vào trong cơ thể liền hình thành từng luồng linh khí đặc thù.
- Ha ha, lần này phát tài, ta đang lo lắng làm sao điền đầy khí hải, hiện tại xem ra thật hợp ý ta!
Đột nhiên nghĩ tới một sự kiện khiến Nhiếp Vân hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Tuy thân hình bầy ong không lớn, dù sao cũng là yêu thú, mỗi đầu đều có yêu hạch, chẳng qua yêu hạch có kịch độc, độc tính vô cùng, dù thực lực hắn mạnh mẽ nhưng hấp thu lực lượng trong đó cũng sợ bị độc chết.
Hiện tại không cần lo lắng chuyện này, có Cửu Minh hàn châu trong tay, chỉ cần chuyển hóa yêu hạch liền biến thành linh đan, có thể cung cấp năng lượng không ngừng!
- Hoang Lăng bệ hạ, bầy ong này kết bè kết đội, giết mãi không hết, cứ tiếp tục như vậy cho dù chúng ta không bị độc chết cũng bị mệt chết, hiện tại ta cùng đệ đệ ta đi tìm tổ ong phá hủy, giải quyết nguy cơ cho mọi người!
Nghĩ tới việc này, Nhiếp Vân rốt cục không kiềm nén được, đột nhiên hô một tiếng, một tay nắm lấy Nhiếp Đồng, mũi chân điểm mạnh lao thẳng vào bầy ong, nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Nếu ở chỗ này ngang nhiên cắn nuốt yêu hạch khẳng định gây ra kinh thế hãi tục, hắn cùng Nhiếp Đồng tránh né mọi người, như vậy muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, muốn hấp thu thế nào cũng không cần phải kiêng nể!
Có lợi cho mình còn có ích cho người khác, cớ sao không làm?
- Hoang Lăng bệ hạ, Nhiếp Vân lại mang theo đệ đệ hắn đánh vào ổ của Chiểu Trạch Hoàng Phong, chúng ta làm sao bây giờ?
Đồ Tân dùng tên giả là Hâm Đồ nhìn thấy Nhiếp Vân rời đi, vội vàng hỏi.
- Tìm kiếm tổ ong? Thật là liều lĩnh! Dù hắn là cường giả bí cảnh nhưng đối mặt hơn mười vạn yêu thú một khi chân khí hao hết cũng chỉ còn con đường chết!
Hoang Lăng còn chưa lên tiếng, Kỳ Hoàng đã hừ lạnh nói.
Lúc này Kỳ Hoàng dùng Hóa Thân phù đặc thù biến thành Kim Giáp hồng vượn, trên người không có khí tức yêu nhân, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra.
- Không sai, hắn muốn tìm cái chết thì tùy hắn đi, chúng ta liên hợp phòng ngự xung quanh, có thể tiết kiệm không ít chân khí!
Hoang Lăng gật gật đầu, ánh mắt lóe ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tề Đào.
- Tề Đào đại nhân, ngươi ngang hàng với lão tổ của ta, thực lực cũng mạnh hơn ta, hẳn có thể nhìn ra Nhiếp Vân thực lực bất phàm đi! Hắn là cường giả bí cảnh, cùng chúng ta đi vào Tử Hoa động phủ, một khi chứng kiến bảo tàng ám hạ sát thủ, chúng ta hẳn không phải đối thủ, không biết đại nhân nghĩ như thế nào?
- Muốn kéo ta nhập bọn cứ việc nói thẳng, Nhiếp Vân đích xác không đơn giản, ta cũng không nhìn ra sâu cạn của hắn, chỉ cần ích lợi cũng đủ, hợp tác không sao!
Khóe môi Tề Đào nhếch lên, không biết đang nghĩ gì.