Mười chỉ con chó đen tử vong, Nhiếp Vân không có tiếp tục, hắn đi tới trước thi thể Hạo Kiền và nắm tay của đối phương, xem động tác như bắt mạch.
Mỗi người cũng biết người chết không còn mạch đập, động tác này làm mọi người không ngừng sinh ra hàn khí.
- Tìm một vạc nước trong tới!
Sau khi bắt mạch một hồi, Nhiếp Vân tiếp tục phân phó.
Đám người sau lưng không dám lãnh đạm, vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị, qua một lúc mang theo vạc nước vào, bên trong đầy nước trong.
Nhiếp vân đi tới vạc nước, hắn lấy ra mấy miếng dược liệu và lòng bàn tay xuất hiện hỏa diễm, dược liệu hóa thành nước thuốc nhỏ vào trong.
Tuy nước thuốc không nhiều nhưng dược hiệu vô cùng dày đặc, cả vạc nước lúc này biến thành màu xanh.
Làm xong những chuyện này, bàn tay lăng không một trảo nâng thi thể Hạo Kiền đặt vào vạc nước.
Xì xì xì xì...
Thi thể vào trong nước chẳng khác gì thép nóng đưa vào nước, thi thể phát ra âm thanh xì xì, ngay sau đó chất lỏng màu xanh biến thành màu đen.
- Chẳng lẽ đều là nước đen sao?
- Có lẽ không giống nước đen, nước đen trước kia quá thối, lúc này không có mùi vị gì.
- Ai biết thứ gì, chờ đại sư giải thích đi.
Nhìn thấy vạc nước biến hóa, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt bọn họ mang theo khó hiểu.
Hôm nay nhìn thấy quá nhiều chuyện quỷ dị, đến bây giờ vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.
- Lại thêm vạc nước trong tới.
Qua thời gian chừng một nén nhang, vạc nước trong biến thành màu đen như trước, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, hắn cau mày cũng giãn ra.
Có kinh nghiệm lần trước, đằng sau tốc độ rất nhanh, chỉ qua một lúc vạc nước thứ hai lại tới.
Vạc nước thứ hai qua thời gian không dài cũng biến thành màu đen, sau đó lại đổi mười vạc nước, nhìn nước đen biến thành nhạt dần và nói:
- Kế tiếp là cửa khó khăn nhất, nếu như thành công, Hạo Kiền công tử qua một hồi sẽ tỉnh lại, nếu như thất bại... Sẽ thấy sống nổi.
Làm xong những chuyện này, Nhiếp Vân quay người nhìn về phía đám người Hạo Long gia chủ.
- Đại sư hết sức là tốt rồi!
Biết rõ y đạo tinh thâm cũng không thể bảo chứng mỗi người đều chữa cho tốt, Hạo Long gia chủ gật gật đầu.
Đã hoàn toàn thừa nhận tin tức nhi tử tử vong, dù lần này không trị được cũng thôi.
- Ân, khả năng còn muốn làm phiền hai vị gia chủ...
Nhiếp Vân nói tiếp.
- Cần chúng ta làm gì cứ mở miệng là được!
- Ta có thể làm được, nghĩa bất dung từ!
Hai vị gia chủ đều đi tới.
Nhìn thấy Văn Đào gia chủ nói thế, người trước mặt cũng là con rể của hắn, có thể ra tay giúp trợ sẽ không chối từ, còn nữa, hắn cũng muốn nhìn xem thiếu niên cứu sống Hạo Kiền thế nào.
Con gái giảng thuật làm nội tâm hắn chấn động, nếu như không giải quyết chuyện này, hắn sợ hãi con gái sớm muộn gì cũng bị hại, bởi vậy, đừng nói hỗ trợ, cho dù bảo hắn chiến đấu sinh tử cũng sẽ không do dự.
- Phiền toái hai vị gia chủ nâng thi thể Hạo Kiền thiếu gia lên, Hạo Long gia chủ ở phía trước, Văn Đào gia chủ ở phía sau!
Nhiếp Vân bàn giao.
Hai gia chủ nhìn nhau, cũng không nhiều lời và tiến lên, bọn họ nâng thi thể Hạo Kiền thiếu gia lên cao.
Hai người đều là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, một thi thể mà thôi, căn bản không uổng phí khí lực.
- Rất tốt!
Nhìn hai người nâng lên, sắc mặt Nhiếp Vân đột nhiên ngưng trọng, ngón tay điểm tới, mấy kim châm xuất hiện.
Nhẹ nhàng run lên.
Vèo!
Kim châm đâm vào thi thể Hạo Kiền thiếu gia.
Bành!
Kim châm vừa tiến vào thân thể Hạo Kiền, hai gia chủ Hạo Long, Văn Đào đồng thời cảm thấy cánh tay xiết chặc, mặt đất lập tức rạn nứt.
Bọn họ cảm thấy thi thể nương theo kim châm đâm xuống lập tức nặng như núi, bọn họ có chút không kịp chuẩn bị.
- Hai vị chú ý, ta thi châm sẽ càng ngày càng nặng, cho dù thế nào cũng không thể buông tay, một khi buông tay kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Nhớ lấy, nhớ lấy!
Nhìn thấy động tác của bọn họ, Nhiếp Vân biết rõ kim châm vừa rồi đâm xuống làm bọn họ không kịp chuẩn bị nên sớm nói rõ.
- Tốt!
Hai đại gia chủ gật đầu.
Cường giả Hoàng cảnh viên mãn đã có năng lực di sơn đảo hải, tiện tay năng ngọn núi cũng là chuyện vô cùng đơn giản, bọn họ xem ra, một thi thể có nặng thế nào cũng nâng lên dễ dàng.
Sở dĩ vừa rồi chật vật như vậy, chỉ không ngờ tới và không kịp chuẩn bị.
Bọn họ nhanh chóng biết suy nghĩ này buồn cười cỡ nào.
Sau khi đâm cây châm thứ năm, bọn họ cảm thấy run tay, bởi vì thi thể Hạo Kiền nặng như ngôi sao, mặc dù vận chuyển toàn bộ lực lượng vẫn có cảm giác tùy thời rời tay.
Làm cường giả Hoàng cảnh viên mãn không chịu nổi sức nặng, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
- Ách...
Nhìn thấy hai gia chủ quẫn bách, trong mắt những người khác mang theo kinh ngạc.
Kim châm trong tay thêếu niên nhẹ như lông hồng, chỉ khi nào rơi xuống người Hạo Kiền lại nặng như ngọn núi, liên tiếp năm ngọn núi áp xuống, cho dù hai Hoàng cảnh viên mãn cũng có chút không chịu nổi.
- Dường như đại sư cũng rất mệt.
- Trên đầu của hắn đổ mồ hôi rậm rạp.
- Chúng ta nhìn đơn giản, chỉ sợ chính thức làm không có đơn giản như vậy!
- Đúng thế, đây là vô thượng y đạo, chúng ta không hiểu cũng rất bình thường!
Vừa mới bắt đầu tất cả mọi người còn nhìn hai vị gia chủ, nhìn thấy bọn họ sắp không kiên trì nổi, không biết ai nói Nhiếp Vân, lúc này mọi người mới nhìn thấy sắc mặt thiếu niên khó coi.
Trước kia thiếu niên luôn trầm ổn và tin cậy làm bọn họ tin tưởng, vào lúc này trên đầu của hắn cũng đầy mồ hôi, sắc mặt từ hồng nhuận phơn phớt biến thành tái nhợt không còn chút máu.
Không cần nghĩ, tất cả mọi người hiểu hắn thi châm nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế không có đơn giản như thế.
- Ca ca, ngươi không sao chớ...
Nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng lúc này mang theo lo lắng đi tới.
- Không có việc gì!
Nhiếp Vân lắc đầu, hít sâu một hơi, bàn tay lăng không một trảo, giới vực xuất hiện.
Giới vực mang theo khí tức liên miên không dứt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái không nói thành lời.
Y giới!
Giới vực của Nhiếp Vân có thể tùy ý biến thành y đạo, kiếm đạo, thôn phệ... Hiện tại chỉ biến thành y đạo giới vực.
Thi thể bị y giới bao phủ, Nhiếp Vân thở ra một hơi, đột nhiên hắn cau mày, một cây
kim châm cuối cùng lập tức rời tay.
Ông!
Kim châm đâm vào thi thể Hạo Kiền.
Kim châm đi vào, sắc mặt hai gia chủ Hạo Long, Văn Đào cùng đỏ lên, bàn chân lúc này lún xuống mặt đất, gân xanh tím tím xanh xanh nổi rõ trên mặt.
Hiển nhiên sức nặng trong tay làm bọn họ có chút không chịu nổi.