Mục lục
Vô Tận Đan Điền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy trong nội tâm không cam lòng nhưng thật sự không có biện pháp, ngay cả Vu Ba đại nhân thực lực mạnh như thế cũng bị cạo chết, nếu tiếp tục đối kháng chỉ có con đường chết!

Giống như hiện tại, đừng nhìn đối phương cần mình kéo lên, nhìn như bị động nhưng trên thực tế dây leo vây khốn chính mình hoàn toàn có thể đánh chết hắn, hắn không thể phản kháng chút nào.

- Rất tốt, kéo ta lên!

Tiếp nhận truyền ý niệm này, thiên phú võ đạo sư của Nhiếp Vân xem một lần và biết là thật, lúc này gật gật đầu.

Hắn không sợ đối phương không sót, thật không làm thì có thể lập tức đánh chết hắn sau đó lại để dây leo nắm lấy mặt đất hoặc là vật khác cũng có thể đi lên.

- Vâng!

Ma Luyện tôn giả cũng nghĩ tới điểm này cho nên cắn răng một cái lực lượng toàn thân quay cuồng sau đó đi từng bước về phía sau.

Địa ngục dung nham có lực thôn phệ rất lớn nhưng một cường giả nửa bước chúa tể sử dụng lực lượng toàn thân lại không kém chút nào, hắn nhanh chóng kéo Nhiếp Vân lên bờ.

Bàn tay bám vào bờ, Nhiếp Vân cũng bò tới cạnh bờ dung nham.

Vừa rồi thật đủ nguy hiểm, thực lực của Vu Ba quá mạnh mẽ, nếu không phải hắn trong tình thế cấp bách nghĩ ra biện pháp này, kết quả như thế nào còn không biết.

- Xem ra trong cấp bậc nửa bước chúa tể còn có chênh lệch to lớn...

Nhiếp Vân cảm khái.

Trước kia có được linh hồn cấp chúa tể cho nên cảm thấy lực lượng không kém, hiện tại xem ra khẳng định còn có một cái hào rộng sâu không lường được.

- Ta nói sẽ không giết ngươi, lập tức cút đi!

Lúc lên được bờ, hắn thu hồi Thiên Tâm Đằng, Nhiếp Vân nhìn về phía Quỷ U tôn giả trước mặt và quát lớn.

Đã đáp ứng đối phương thì không nên đuổi tận giết tuyệt, dù sao thằng này trải qua hai lần chiến đấu đã bị dọa phá gan, chắc hẳn sau này không dám đối nghịch với hắn.

- Đúng, đúng!

Thấy Nhiếp Vân quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn không giết hắn, Ma Luyện tôn giả thở ra một hơi và quay người bỏ chạy.

- Về sau không nên để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ động thủ.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Nhiếp Vân hừ một tiếng, không nói thêm lời nào, hắn đứng nguyên tại chỗ tiêu hóa và luyện thành Ma Luyện đại kết giới, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Sau khi đánh Vu Ba rơi vào trong địa ngục dung nham, tương đương hắn thuận lợi thông qua Định Hồn Pha, quả nhiên tràng cảnh không giống như lúc trước, nó lại sinh ra biến hóa.

Đây là đại điện to lớn, trên vách tường bốn phía là đủ loại chậu than, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực chiếu sáng cả gian phòng.

Hô!

Nhiếp Vân thả Đoạn Diệc ra ngoài.

Nơi này quỷ dị, có lão quái vật kiến thức rộng rãi trợ giúp có lẽ có thể giảm bớt không ít phiền toái.

- Chúng ta đã đi qua Âm Hồn Giản, đi qua Định Hồn Pha, đây là cửa thứ ba trong truyền thuyết, nếu như tin tức của Phù Ám Triều không sai, cái gọi là Phá Ấn Luân đang ở nơi này.

Thấy vẻ mặt của hắn còn mê man, Nhiếp Vân truyền ý niệm tới.

- Ah...

Đoạn Diệc gật gật đầu, hắn nhìn hai bên.

Đại điện trước mặt trống trải đến cực điểm, không có bóng người nào, ngay cả tiếng kim rơi cũng không có.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, tinh thần tập trung cao độ sợ giống như vừa rồi và có cái gì đó đột nhiên nhảy ra đánh lén, loại tình huống này không xuất hiện dường như đại điện này không có bất cứ nguy hiểm nào.

Đi một hồi cũng không phát hiện cái gì ở phía trước, dường như đại điện vô cùng rộng lớn, căn bản không có cuối cùng.

Đông đông đông đông!

Thời điểm hai người nóng lòng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên phía trước có tiếng bước chân liên tiếp.

- Có người!

Hai người nhìn nhau, lúc này cầm binh khí trong tay và phòng bị.

Nếu như đoán không sai, nơi này hắn là vị trí trọng yếu trong Âm Hồn Cốc, cũng là hành cung của U Vương.

Tuy không biết thực lực U Vương nhưng có thể làm cho cường giả như Vu Ba cam tâm tình nguyện thần phục, khẳng định phải mạnh hơn hắn nhiều, cường giả loại này mặc dù hai người bọn họ liên thủ cũng khó có thể chống lại.

Làm ra phòng bị, hai người chậm rãi đi về phía trước, đi vài bước, không gian trước mặt có mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

- Phù Ám Triều?

Nhìn rõ bóng người xuất hiện trước mặt, Nhiếp Vân lập tức âm trầm.

Chính là đám người Phù Ám Triều rời đi lúc trước, bộ dạng bọn họ hiện tại không tốt lắm, chật vật không chịu nổi, nhất là Phù Ám Triều, sắc mặt vàng như nến, rất hiển nhiên hắn thi triển bí thuật nào đó nên bị thương căn bản, nếu không bằng vào thực lực của hắn khẳng định đã sớm chữa tốt thương thế.

Bạch Đầu tôn giả không mạnh hơn hắn bao nhiêu, mái tóc bạc có một nửa biến thành màu đen, nếu như lúc trước hắn nói không saik, toàn bộ biến thành đen sẽ đại biểu tử vong, xem ra tuổi thọ của hắn lần này tổn thất một nửa.

Tử Đồng Bất Hủy mất một cánh tay, khí tức cũng có chút uể oải.

Trạng thái tốt nhất trong đám người chính là tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ, sắc mặt vẫn tối tăm phiền muộn như quỷ hồn nhưng không có biến hóa so với trước kia.

- Di Tương? Tại... Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Nhiếp Vân nhìn thấy đối phương, đám người Phù Ám Triều cũng nhìn thấy hắn, đồng thời kinh ngạc.

Rất hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới đám người Nhiếp Vân lại tới đây nhanh như thế, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ không có thương tích gì.

Điều này sao có thể!

Phù Ám Triều biết rõ hai quan trước chỉ kiểm tra kỹ xảo nhưng đã tổn thương thành như vậy, tại sao bọn họ không có chuyện gì?

- Tại sao chúng ta ở nơi này, đương nhiên là đi từng bước tới đây.

Lúc này Nhiếp Vân không có hảo cảm với đám người Phù Ám Triều.

Trong lôi vân hắn cứu mọi người, trong ảo cảnh ra tay giải quyết nguy hiểm, những người này thấy chuyển biến tốt liền bỏ chạy, không có chút tình nghĩa nào đã làm cho hắn mất đi kiên nhẫn.

- Nơi này hẳn là hang ổ của U vương, Phá Ấn Luân ngay ở chỗ này, nếu chúng ta tranh đấu ở đây sẽ chỉ làm âm hồn thừa dịp mà vào, không bằng chúng ta hợp tác.

Nhìn thấy bộ dáng và vẻ mặt của hắn như thế, Phù Ám Triều vội vàng nói.

Hắn đã thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, khí huyết tổn hao nhiều, chiến đấu với đối phương sẽ lâm vào hạ phong, phương pháp tốt nhất tự nhiên là hợp tác.

- Hợp tác? Ta sợ bị ngươi bán mà không biết.

Nhiếp Vân cười lạnh.

- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?

Phù Ám Triều biết rõ đã gài bẫy đối phương một lần, cho dù giải thích chưa chắc có người tin, thở ra một hơi và hỏi.

- Làm sao bây giờ? Giết ngươi, ta tiêu tức giận là được...

Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, kiếm quang lập loè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK