Bầu trời trời u ám, thỉnh thoảng lại có mùi mặc hương lan tràn. Khiến cho chữ bên trên thư tịch trải qua ức vạn năm đều không phai màu, ngược lại còn lập lòe không thôi.
- Cái này... Thật là lợi hại, quả thực là thế giới của thư tịch a!
Nhiếp Vân lần nữa cảm khái.
Trước đó nói là thế giới thư tịch, đó là bởi vì thư tịch quá nhiều, mà bây giờ nhìn thấy những thư tịch này phân công rõ ràng, bố trí hợp lý, khiến cho hắn có cảm giác như một xã hội sinh tồn, sinh sôi không ngừng vậy.
- Chẳng lẽ những thư tịch này còn có thể sinh ra thư tịch nhỏ hay sao?
Mang theo vẻ kỳ quái tiếp tục nhìn lại phía trước, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn lập tức có chút cổ quái.
Trong thư tịch không ngờ cũng phân chia trống mái, thư tịch do cường giả nam tính lưu lại, kiên cường vô cùng, tràn ngập dương khí, thư tịch mà cường giả nữ tính lưu lại mang theo sự ôn nhu, coi như là thê tử hiền thục, nội trợ.
Thư tịch chia làm trống mái, cả hai kết hợp sẽ sinh ra tri thức mới, hình thành thư tịch mới. Mà những thư tịch này tập hợp ưu điểm của thư tịch trống mái, càng thêm thuần túy, ưu mỹ.
Chỉ có điều loại thư tịch này không ẩn chứa cái thần của cường giả, cho nên cho dù có hình thì thực lực cũng sẽ không quá mạnh, thành tựu có hạn.
- Đi qua xem...
Thân thể khẽ động, thiên phú ngụy trang sư vận chuyển, Nhiếp Vân biến thành một quyển thư tịch, phá không phi hành về phía trước.
Trong nháy mắt đã đi vào trên không một thôn trang, dạo qua một vòng. Thấy những quyển thư tịch khác cũng không nhìn thấu được mình, lúc này hắn mới yên tâm tiếp tục đi về phía trước.
Đã có một thôn trang, thì nhất định sẽ có cái thứ hai, càng đi về phía trước, thôn trang càng lớn, phi hành mấy trăm vạn dặm, thôn trang không ngờ lại biến thành thành trấn, xa hơn phía sau là thành thị.
- Hạ xuống đi tìm hiểu một chút a!
Thân thể khẽ động, Nhiếp Vân đáp xuống một cái thành bên dưới.
Thành thị này giống như thành thị của nhân loại vậy, tường thành chắc chắn vô cùng, rất nhiều thư tịch trận pháp bố trí đủ loại trận pháp khác nhau. Mà ngay cả Nhiếp Vân muốn phá vỡ cũng cần phí một phen tay chân nhất định.
Vô số thư tịch đi lại ở trong thành thị, rao hàng, rao bán các loại vật phẩm.
Vật phẩm chúng bán ra vô cùng đơn giản, thường thường là một đoạn văn tự, nhưng mà những văn tự này một khi tổ hợp lại một chỗ sẽ sinh ra uy lực lớn.
Giống như Kim Giáp Tướng ghi chữ kiếm và Ngân Giáp Tướng ghi chữ kiếm vậy. Cùng một chữ, thế nhưng uy lực cũng rất khác nhau.
Đảo qua một vòng trong nội thành, Nhiếp Vân tấc tắc kêu kỳ lạ, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối khó mà có thể tin tưởng đây là sự thật!
- Xin hỏi nơi này còn cách đế đô xa nữa không?
Tùy tiện đi vài bước, Nhiếp Vân nhìn một bản thư tịch cũ kỹ rồi hỏi.
Hắn không biết nơi này có đế đô hay không. Nhưng mà nhìn tình huống phân bố thành thị, càng ngày càng dày, càng lúc càng lớn, có lẽ cũng có một thủ lĩnh thống nhất a.
- Đế đô? Ta cũng không biết, ngươi có thể đi tới hỏi thư tịch địa lý.
Trang giấy của thư tịch cũ kỹ rung động một hồi, dường như đang khoát tay với hắn.
- Đa tạ!
Gật gật đầu, Nhiếp Vân đi thẳng về phía trước, Thiên nhãn nhìn qua, quả nhiên rất nhanh đã nhìn thấy một thư tịch có liên quan tới địa lý đang bán đồ.
- Ta muốn mua lộ tuyến đi đế đô!
Đã có kinh nghiệm cho nên Nhiếp Vân không nói một lời nào dư thừa mà trực tiếp mở miệng nói.
- Mười ba điểm Mặc Hương!
Thư tịch Địa lý cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
- Mặc Hương?
Xấu hổ vò đầu, lúc này Nhiếp Vân mới chú ý tới, thứ mà song phương giao dịch lại là Mặc Hương, thứ này, hắn đâu có a.
Bất quá chuyện này cũng không làm khó được hắn, thân là Thâu Thiên sư, nếu như một chút việc nhỏ ấy cũng không giải quyết được thì nguy lớn a.
Ngón tay khẽ động, hắn lập tức trộm lấy Mặc Hương từ trên một quyển thư tịch vừa đi qua bên người hắn. Đếm qua, vừa vặn có mười ba điểm rồi lại đưa tới cho đối phương.
- Cho ngươi!
Thân thể thư tịch địa đồ khẽ động, một đạo văn tự giống như tranh vẽ xuất hiện ở trước mặt hắn, lóe lên quang mang chói lọi.
Nắm đoạn văn tự này trong tay rồi nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Khu vực mà đám thư tịch này hình thành quả nhiên đã thành lập một cái gọi là đế quốc, gọi là Thánh Ngôn quốc, dùng thánh ngôn làm chuẩn mà xác lập quốc độ.
Đế đô cách nơi này đủ có mấy ức vạn dặm.
Ghi nhớ nội tuyến trong đầu, Nhiếp Vân cũng không tiếp tục dừng lại nữa mà thả người bay lên, dọc theo lộ tuyến nhanh chóng rời đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, tựa như hư không qua sông, bất quá cho dù có dùng loại tốc độ này, muốn phi hành qua mấy vạn ức dặm, không có vài ngày cũng không làm được.
- Không được, cứ bay qua như vậy thật sự quá chậm, Chúa Tể ấn phù, thiêu đốt!
Trong lòng khẽ động, một khỏa Chúa Tể ấn phù xuất hiện tại trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng sờ, toàn thân lập tức bị một cỗ lực lượng đặc thù bao phủ.
Dù sao Chúa Tể ấn phù của hắn rất nhiều, giữ lại cũng không có bao nhiêu tác dụng, không bằng dùng một khỏa. Như vậy có thể tăng thêm tốc độ, về sau gặp phải phiền toái cũng có thể giải quyết thuận lợi hơn.
Chính là bởi vì có chỗ dựa này cho nên đối với Thư yêu theo lời Hoa Dao nói cũng không có chút sợ hãi nào. Cho dù Thư yêu có mạnh mẽ tới đâu cũng khó có khả năng là cấp bậc Chúa Tể, chỉ cần không phải là Chúa Tể, bằng vào ấn phù cũng có thể giải quyết được!
Ông!
Ba ngàn đại đạo bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong, cả người trong nháy mắt lập tức phóng ra quang mang màu vàng. Bàn tay nhẹ nhàng xé một cái, không gian bị nghiền nát, lập tức xuất hiện một cái động lớn, Nhiếp Vân nhanh chóng chui vào, sau một khắc, không ngờ lại xuất hiện ở bên ngoài, cách đó những trăm ức dặm.
- Chúa Tể ấn phù? Chuyện này... rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại có thể có thứ này cơ chứ? Hơn nữa lại cam lòng dùng như vậy, vì chạy đi mà lại cam lòng dùng một cái?
Hoa Dao theo đuôi mà đến vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, đồng tử co rút lại, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên không trung té xuống dưới đất.
Trước đó Nhiếp Vân ngụy trang thành thư tịch nàng đã cảm thấy không thể tưởng tượng được nổi rồi. Lúc này không ngờ vì chạy đi lại trực tiếp thiêu đốt một khỏa Chúa Tể ấn phù, cái này... Thủ bút cũng quá lớn a!