Mục lục
Vô Tận Đan Điền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi thể lớn như vậy cả thiên hạ chỉ có một loại tính mạng mới có, đó chính là Long.

Long thi.

Không ngờ lại là Long thi.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao lại có nhiều rồng tử vong như vậy? Khiến cho người ta có cảm giác không gian điên đảo?

- Một, hai, ba... Tám, chín... Chín cỗ Long thi. Chẳng lẽ thực sự là Cửu Long trụy thiên chi địa hay sao?

Tính toán số lượng thi thể một chút, không ngờ lại có tới chín cỗ.

Đột nhiên nhớ tới Cửu Long trụy thiên chi địa trong lời Hồng Y trưởng lão. hiện tại xem ra hắn cũng giống như Kiếm thần tổ tiên trước đó, cũng tiến vào trong nơi này.

Cửu Long trụy thiên, kiếp trước sao hắn lại chưa từng nghe qua chứ?

- Đây... Đây dường như không phải là cung điện, mà là liễn? Chín đầu cự long kéo một cái liễn?

Sau khi nhìn chín cỗ Long thi, con mắt Nhiếp Vân lần nữa nhìn vào cung điện. Chỉ là lúc này hắn mới nhận ra, đây đâu phải là cung điện gì, rõ ràng là liễn mà chỉ có Đế vương mới có tư cách ngồi.

Liễn này vừa cao vừa lớn, không biết dùng tài liệu gì chế tạo thành, bên trên có khắc văn tọa vô cùng phong cách, rất là cổ xưa, phụ trợ cho cả cái liễn, khiến cho người ta có cảm giác nó từ viễn cổ mà tới, siêu thoát gông cùm thời gian và không gian, đột phá giới hạn văn minh.

Phía trước liễn có chín dây cương, mỗi một cái dây cương đều lớn vài chục thước, giống như thông thiên chi tác từ phía trên trời rơi xuống, vắt ngang mặt đất, yên tĩnh, nặng nề.

Cửu long kéo liễn.

Chín đầu cự long này nhất định là thứ để kéo cái liễn này, rốt cuộc là ai có được loại tư cách này chứ?

Nhiếp Vân chỉ cảm thấy trên người thoát ra mồ hôi lạnh. Loại tình huống này đừng nói là thực lực của hắn chỉ có Lĩnh vực cảnh, cho dù có trở lại Đan điền khiếu huyệt cảnh đỉnh phong thì cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Đây không phải là trong lòng khiếp đảm mà là áp bách từ linh hồn và huyết mạch.

Yêu thú Long tộc là chủng tộc đệ nhất, giống như Yêu nhân nhất tộc là đệ nhất tộc trong U minh tộc vậy. Đã sớm siêu thoát phạm trù mà nhân loại có thể tưởng tượng ra. Thoát khỏi Phù Thiên đại lục, người mạnh như vậy mà cũng phải kéo liễn cho người ta, người này có thực lực gì chứ?

Đồng thời tại sao lại vẫn lạc, tử vong ở nơi này?

- Đi lâu như vậy cũng không quay trở lại bẩm báo ta... Ồ? Đây là cái gì? Long thi?

Di Tĩnh thấy Nhiếp Vân đi mãi không trở lại, nàng cũng đi tới trước mặt. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng không nhịn được run rẩy, khuôn mặt biến sắc.

Long thi thực sự khiến cho người ta rung động quá lớn, vô luận là khí tức uy áp hay là khí tức từ cổ chí kim tràn ra cũng đều làm cho ở chỗ sâu trong lòng sinh ra sự tự ti.

Phù.

Nhiếp Vân từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn thở dài một hơi, nhấc chân đi qua chỗ cái liễn này.

Vốn hắn đang lo lắng liệu có phải có người ở đây hay không, hiện tại xem ra căn bản không có người. Từ những Long thi này và khí tức từ cổ chí kim bên trên cái liễn này xem ra chỉ sợ chí ít cũng có vài vạn năm lịch sử.

Đoạt Thiên tạo hóa bí cảnh cướp lấy tạo hóa từ Thiên địa, tối đa cũng chỉ có thể sống tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín tuổi, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào hơn vạn. Tuổi thọ chính thức hơn vạn, chỉ sợ chỉ có thần linh trong truyền thuyết mà thôi.

Thế giới này có thần linh hay không Nhiếp Vân cũng không rõ, tuy nhiên, lúc này từ trong tối tăm hắn đột nhiên cảm thấy, người có thể khiến cho chín đầu cự long kéo liễn này, cho dù không phải là thần linh thì cũng không chênh lệch là bao.

- Thiên địa lật úp, hoàng thừa cửu long phá không tới, chiến Tu La vương và Mê vụ chi hải, lục giới nghiền nát, rơi xuống phía dưới....

Phía trước liễn là một mảnh văn tự, loại kiểu chữ này tuy rằng Nhiếp Vân không biết, nhưng mà trong tối tăm dường như có một cỗ ý niệm truyền tới, khiến cho hắn lập tức hiểu được.

Dường như nói chủ nhân của cái liễn này đại chiến với một siêu cấp đại năng khác, cuối cùng hai người cùng chết. Về phần tại sao thi thể chín đầu cự long lại rơi xuống chỗ này, Hoàng và Tu La vương kia đi nơi nào cũng không có miêu tả kỹ càng.

- Ngươi chờ một chút, nếu như ngươi lại đi trước mà không chờ thì bổn tiểu thư sẽ giết ngươi.

Di Tĩnh cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nàng ngẩng đầu thì đã thấy Nhiếp Vân đi xa, nàng lập tức giật mình, liên tục hét lớn.

Nhiếp Vân mặc kệ nữ nhân điên này, tiếp tục đi về phía trước.

- Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau dừng lại cho ta.

Thấy thiếu niên không để ý tới lời nói của nàng, lửa giận trong lòng Di Tĩnh thoáng cái bốc lên. Từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai dám vi phạm suy nghĩ của nàng. Cho dù là ca ca nàng, một khi nàng thực sự tức giận thì cũng sẽ làm dịu. Mà tiểu tử này không có thực lực, nàng không giết tiểu tử này đã là không tệ rồi, không ngờ tiểu tử này lại dám không để ý tới nàng... Đáng giận.

Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Di Tĩnh càng thêm âm trầm.

- Ài, ta nói ngươi có nghe thấy không? ngươi điếc hay là câm? Hiện tại bổn tiểu thư ra lệnh cho ngươi lập tức trở lại, nếu như không đáp ứng, như vậy chẳng những không bàn tới giải dược mà ta còn lập tức đánh chết ngươi...

Tuy nhiên nàng còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy thiếu niên đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.

- Câm miệng.

- Cái gì? ngươi dám bảo ta câm miệng? Ta thấy ngươi chán sống rồi.

Máu nóng của Di Tĩnh thoáng cái xông lên đầu, Thiết Long tiên xuất hiện trong lòng bàn tay, đánh về phía Nhiếp Vân.

Tuy nhiên nàng vừa mới cử động Thiết Long tiên, còn chưa đợi đánh tới người Nhiếp Vân thì đã cảm thấy nặng như thái sơn.

Sưu...

Chỉ một thoáng Thiết long tiên biến mất không thấy gì nữa, dường như bị Long thi ở trên mặt đất hút qua.

- Ah...

Di Tĩnh giật mình, khuôn mặt trắng nõn trắng bệch.

Bất kể thế nào nàng cũng là một nữ nhân tuổi không lớn lắm, cho dù thực lực đạt tới Nạp hư cảnh, thế nhưng đối với thứ mà mình không biết trong lòng vẫn có sợ hãi nồng đậm. Lực lượng hút đi Thiết Long tiên cường đại vô cùng. Tuy rằng phản đối nàng động thủ, nhưng mà nàng hiểu rõ, đối phương muốn đánh chết nàng thì chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ.

- Ngươi mà cũng biết sợ hãi sao?

Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân hừ lạnh.

- Sợ hãi? Nói bậy, bổn tiểu thư không biết sợ, chỉ là... chỉ là...

Nghe thấy thiếu niên nói vậy, Di Tĩnh vội vàng quay mặt lại, muốn giải thích hai câu, nhưng mà cũng không biết nên nói thế nào.

- Hừ.

Không để ý tới lời giải thích của nàng, Nhiếp Vân ngẩng đầu, lúc này hắn đã đi tới trước

mặt cái liễn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK