- Đi xem Khánh Hồng thế nào...
Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân thu hồi Mê Thiên Kỳ, thân thể nhất thời tung lên, bắn thẳng về phương hướng Khánh Hồng đào tẩu.
Trước đó hắn dùng thần thâu thiên phú trộm đi toàn bộ ngọc bài trên người mọi người, căn bản không lo đối phương lợi dụng không gian rời khỏi Hỗn Loạn sơn. Không có loại con bài chưa lật này. Cho dù hiện tại có chạy được xa thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận bị đánh chết mà thôi.
- Truy tung chi khí, theo dõi!
Ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, một cái dây nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi trộm Mê Thiên Kỳ của Khánh Hồng, hắn đã lặng lẽ hạ truy tung chi khí ở trên người đối phương. Bằng không, ở đây khắp nơi đều là sương mù dày đặc thì làm sao có thể dẫn đám người Tần Đào, Cừu Thiên tới trước mặt đối phương cơ chứ?
Chạy theo phương hướng của truy tung chi khí, Nhiếp Vân một đường đi về phía trước. Đi gần nửa canh giờ thì đã nhìn thấy một chỗ cây cỏ rậm rạp, lá rụng dày đặc.
- Hắn ta thật biết ẩn nấp a.
Nhìn thấy vậy, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng
Thông qua truy tung chi khí, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng Khánh Hồng đã đào tẩu vẫn chưa rời khỏi Tề Thiên lĩnh. Mà lúc này đối phương đang ở trong một cái động ở phía trước, đang trốn ở trong đó.
Ẩn giấu ở dưới mặt đất, trên bề mặt còn có lá rụng nhiều như vậy, đổi lại là đám người Tần Đào, Cừu Thiên nhất định sẽ không phát hiện ra được. Nhưng mà hắn có được truy tung chi khí cho nên có thể tra xét ra rất rõ ràng.
- Hắn cũng giống như ta, đều có thể thấy toàn bộ mọi thứ trong phạm vi ngàn thước. Nếu cứ tùy tiện đi qua như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện ra. Như vậy lúc đó đối phương đào tẩu sẽ còn khó đuổi kịp hơn nữa.
Xác định chỗ ẩn thân của đối phương, Nhiếp Vân không có trực tiếp tiến lên mà suy tư một phen. Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, ngụy trang chi khí vận chuyển, cả người lần nữa biến hóa dáng dấp.
Chính là dáng vẻ của một trong bốn đệ tử Đoạn Thiên nhai vừa rồi bị Cừu Thiên đánh chết.
Ngụy trang thành bộ dáng của đối phương, Nhiếp Vân ra vẻ trọng thương, thất tha thất thểu đi về phía trước. Vừa đi vừa thổ huyết, toàn thân đau đớn tới mức co quắp.
Nếu như là người không biết chuyện, chỉ từ bộ dáng bên ngoài nhìn vào thì tuyệt đối sẽ nghĩ thương thế hắn rất nặng, khó có thể duy trì mạng sống. Dường như tùy thời cũng có thể tử vong.
- Kỳ Viên?
Khánh Hồng ẩn nấp dưới mặt đất, cho dù đang điều tức khôi phục thương thế, thế nhưng vẫn cẩn thận quan sát bốn phía. Cho nên Nhiếp Vân vừa mới xuất hiện thì đã lập tức khiến cho hắn cảnh giác. Sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người này, hắn lập tức nhíu mày.
Kỳ Viên là thuộc hạ của hắn, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Bị đám người Cừu Thiên vây quanh, nhất định sẽ trực tiếp bị đánh chết không thể nghi ngờ. Khó có thể đào tẩu, sao lại còn có thể đi tới nơi này được chứ?
Nghĩ vậy, hắn cũng không có sốt ruột xuất thủ cứu giúp đối phương mà dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
Hiện tại hắn đã là chim sợ cành cong, rất sợ bị đám người Cừu Thiên phát hiện ra.
- Phải đem tin tức đám người Vạn Nhận sơn vây công Đoạn Thiên nhai chúng ta truyền ra ngoài... Nếu không, cho dù chết, ta cũng không nhắm mắt...
Trong lúc đang nghi hoặc thì chợt nghe được thanh âm không cam lòng của Kỳ Viên vang lên, trong mắt mang theo hận ý nồng đậm, cổ tay khẽ lật, lập tức lấy ra một cái ngọc bài.
- Ngọc bài đưa tin của tông môn...
Thấy khối ngọc bài này Khánh Hồng lập tức nhận ra được.
Đúng là thứ mà người tông môn dùng để đưa tin.
Ngón tay giơ lên, định ghi tin tức vào trong ngọc bài, thế nhưng bởi vì thương thế quá nặng cho nên không thể khắc nổi tin tức vào trong.
- Bất kể có phải là bẩy rập hay không, trước tiên cứu hắn rồi nói sau.
Thấy bộ dáng của Kỳ Viên này không giống như giả bộ, Khánh Hồng do dự một chút rồi quyết định xuất thủ.
Nếu như còn không ra tay, như vậy người trước mắt này nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù có thể là bẩy rập của đám người Cừu Thiên thì hắn cũng có cũng đủ lòng tin có thể chạy trốn.
Bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, một cỗ lực lượng mạnh mẽ lan tràn ra, bao phủ Kỳ Viên vào bên trong, đồng thời trong nháy mắt bị túm xuống dưới đất.
Sưu sưu sưu!
Kỳ Viên vừa mới xuống đất thì mặt đất nữa khôi phục như thường, căn bản không nhìn ra được cái gì.
- Khánh Hồng sư huynh, có thể nhìn thấy ngươi thật sự tốt quá.
Kỳ Viên nhìn thấy Khánh Hồng xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt kích động không thôi.
- Cừu Thiên không có giết ngươi?
Khánh Hồng nhíu mày.
- Không phải là hắn không có giết ta, là ta trốn được... Mấy vị sư đệ khác vì để cho ta đào tẩu... Đều đã chết hết rồi!
Kỳ Viên kêu lên một tiếng.
- Đáng hận…
Nghe thấy lời này của hắn, hai tay Khánh Hồng xiết chặt, sắc mặt xấu xí vô cùng.
- Sư huynh, cầu ngươi lập tức đem tin tức này truyền lại cho tông chủ, để cho lão nhân gia sớm đề phòng. Nếu không, nhất định sẽ bị Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh tính kế...
Kỳ Viên run rẩy người, vội vàng nói.
- Không sai, phải đem chuyện ngày hôm nay báo lên tông chủ một cách chi tiết nhất.
Trong mắt Khánh Hồng lóe lên hàn mang. Hắn lấy ra một khỏ ngọc bài đưa tin, khối ngọc bài này vừa nhìn đã biết cao cấp hơn ngọc bài mà Kỳ Viên vừa cầm. Ngón tay khẽ điểm một cái, liên tiếp khắc tin tức vào bên trong, sau đó truyền ra ngoài.
Đạo tin tức này bao gồm việc Tần Đào trộm đi Mê Thiên Kỳ của hắn, lại liên hợp với Cừu Thiên sát hại người của Đoạn Thiên nhai.
- Được rồi, đã báo cho tông chủ, ngươi đừng động, để ta giúp ngươi chữa thương!
Sau khi làm xong những chuyện này, Khánh Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như người trước mắt này là bẩy rập mà đám người Cừu Thiên phái tới, như vậy chắc chắn sẽ không tùy ý để cho hắn phát ra tin tức. Dù sao làm như vậy sẽ khiến tam đại tông môn lục đục, sẽ làm cho tất cả kế hoạch của Tần Đào thất bại.
Hiện tại tùy ý để hắn phát ra tin tức đã nói rõ đối phương là thật...
Sưu!
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, còn chưa tới trước mặt Kỳ Viên thì đột nhiên trước mắt đã sinh ra khí tức mông lung. Hai người đồng thời rơi vào trong một đại trận.