Mục lục
Vô Tận Đan Điền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn chúng nhìn rõ kiếm chiêu ngay trơớc mặt nhưng không biết nó ở quỹ tích nào, kiếm chiêu như bức họa hoàn mỹ, giống như nỡ rộ sâu trong tâm linh làm cho người ta say mê, làm người ta không thể phản bác.

Bọn chúng cũng biết không phản kháng chỉ có một con đường chết, con âm hồn nói chuyện đầu độc lúc trước cũng nghiêm túc, nó tỉnh táo lại, cái nĩa thép của nó chấn động ngăn cản Nhất Kiếm Thốn Đoạn.

PHỐC!

Nó tỉnh táo vào thời khắc mấu chốt, đầm âm hồn kia không may mắn như vậy, nó bị một kiếm vạch phá ngực, kiếm ý mang theo khí tức sinh diệt không ngừng ăn mòn bản thân nó, nó kêu thảm thiết liên tục.

Nếu không phải thời khắc mấu chốt được cãi nĩa xuyên ngăn cản một bộ phận, chỉ sợ một kiếm này đã lấy mạng của nó.

- Đáng tiếc...

Nhìn thấy một kiếm này chém giết một con âm hồn, còn có một con chưa chết, Nhiếp Vân nhịn không được lắc đầu.

Những m hồn này còn cường đại hơn tưởng tượng của hắn, chiêu vừa rồi dùng đối phó Bạch Đầu tôn giả cũng có thể làm hắn trọng thương, bây giờ chỉ có thể làm đối phương bị thương mà thôi, hơn nữa nhìn bộ dáng chỉ tiêu hao linh hồn chi lực của đối phương, chỉ cần tốn hao cái giá nhất định là có thể khôi phục.

Quả nhiên hai âm hồn này đủ đáng sợ.

- Xem ra chúng ta xem thường ngươi, có thể làm cho ta thi triển chiêu này đã đủ tự ngạo.

Âm hồn nói chuyện kéo âm hồn bị thương qua một bên, nó quay đầu lại sau đó thét dài, nỉa thép trong lòng bàn tay chấn động nhẹ một chút, gợn sóng quỷ dị nhộn nhạo.

Gợn sóng như nước nhộn nhạo chậm rãi truyền sang các hướng, còn chưa tới trước mặt, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân xiết chặt, một ý niệm xông thẳng vào linh hồn.

- Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng... Ngươi là Quỷ U tôn giả trong Hỗn Độn Đại Thế Giới? Không phải ngươi mất tích trăm triệu năm trước sao? Tại sao xuất hiện tại nơi này?

Đoạn Diệc nhận ra cái gì đó, hắn quát lên chói tai như tiếng nữ nhân.

Xem ra hắn chẳng những nghe nói qua Quỷ U tôn giả, hơn nữa còn mang theo kiêng kị nồng đậm.

Sau khi cường giả chết biến thành âm hồn, mặc dù mất đi ý thức bản ngã nhưng có thể thi triển ra chiêu số khi còn sống, Đoạn Diệc nhìn thấy đối phương sử dụng chiêu Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng liền nhận ra.

- Hắc hắc, không nghĩ tới còn có người nhớ rõ tên của linh hồn ta, đó đã là quá khứ, lần này ta nghe hiệu lệnh của U Vương đại nhân, chỉ là âm hồn bình thường dưới trướng của hắn mà thôi!

Quỷ U tôn giả cười lạnh, cũng không nhiều lời, cái nĩa thép sinh ra sóng âm càng lớn và truyền ra bên ngoài rất nhanh.

Đầu âm hồn còn lại thi triển chiêu này vô cùng lợi hại, tất cả đều đồng loạt lui về phía sau, không dám tới gần.

- Quỷ U tôn giả?

Nhiếp Vân nhìn về phía Đoạn Diệc.

- Quỷ U tôn giả là siêu cấp cường giả của Hỗn Độn Đại Thế Giới, ban đầu bài danh ba mươi mấy trong Bách Cường Đồ, vì tìm kiếm cơ hội đột phá, về sau không có tung tích gì nữa, ta vẫn nghe truyền thuyết của hắn lớn lên, còn được một phần truyền thừa của hắn, vốn tưởng rằng người này hoặc là bế quan, hoặc là biến mất sâu trong hỗn độn, không nghĩ tới lại ở nơi này, nơn nữa biến thành âm hồn!

Đoạn Diệc vội nói.

- Hắn am hiểu cái gì nhất?

Nhiếp Vân gật đầu.

Nhân vật tung hoành trăm triệu năm trước tuyệt đối không đơn giản, khó trách dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế, chỉ sợ thật có loại thực lực này.

- Chiêu thành danh của hắn là Quỷ Mị Đãng Hồn lãng, một khi sử dụng có thể công kích linh hồn, vô số cường giả đều chết dưới chiêu này, đại nhân, ngươi phải cẩn thận, sau khi dùng chiêu này hắn còn chuẩn bị vài chiêu tiếp theo, khó lòng phòng bị...

Đoạn Diệc vội nói.

Hai người dùng ý niệm truyền âm, nói phức tạp nhưng trên thực tế chưa qua một phần ngàn giây.

Ông!

Trong lúc trao đổi Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng đã tụ tập đủ khí thế, gợn sóng truyền ra như sóng âm lưu động chung quanh Nhiếp Vân, không gian cả thạch lương như cứng lại làm cho không ai có thể tránh né được.

- Rất tốt!

Nhiếp Vân lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ bằng vào thủ đoạn này, quỷ hồn trước mắt đã cường đại hơn cả Phù Ám Triều, khó trách ngông cuồng như thế.

Hít sâu một hơi, lực lượng linh hồn cấp chúa tể chậm rãi gia trì lên trường kiếm chúa tể thần binh, cũng không đâm về phía trước mà là nhẹ nhàng kéo lê một vòng giống như bức họa tuyệt thế lẳng lặng mài mực.

Thân kiếm chậm rãi trượt về phía trước, căn bản không giống đang chiến đấu mà là đang viết văn hoặc đang vẽ.

- Đại nhân...

Trong nháy mắt Đoạn Diệc nhìn cả buổi nhưng không hiểu cái gì.

Nhiếp Vân đại nhân trước mắt không giống người tùy ý buông tha, đã xảy ra chuyện gì?

Trong nội tâm nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Quỷ U tôn giả, đã thấy sắc mặt đối phương không tiếp tục hung hăng càn quấy ngang ngược như vừa rồi, ngược lại ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm với thần thái ngưng trọng.

Tuy không rõ xảy ra chuyện gì, Đoạn Diệc cũng biết nhất định vị Nhiếp Vân đại nhân đã thi triển thủ đoạn gì đó làm chiêu số của đối phương không thể thi triển được, trong nội tâm ngạc nhiên nhưng càng bội phục không nhỏ.

Nội tâm của hắn không biến hóa, Quỷ U tôn giả phía đối diện buồn bực sắp thổ huyết.

Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng là tuyệt kỹ thành danh của hắn, hắn tích lũy chiêu này suốt trăm triệu năm, một chiêu xuất ra đối phương làm sao có thể phản kháng, hắn sớm có chuẩn bị phía sau, thậm chí còn sớm tính toán rõ ràng, hiện tại nằm mơ cũng không nghĩ tới chiêu số còn chưa sử dụng đã bị đối phương quấy rầy tiết tấu.

Kiếm của đối phương giống như mài mực, trên thực tế mỗi một động tác đều ẩn chứa thâm ý, hoàn toàn trái ngược với Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng của nó, mỗi lần chiêu số của hắn tích lũy tới đỉnh điểm đều bị đối phương đâm rách, không cách nào phát huy.

- Đáng giận! Ngăn cản hắn!

Lửa giận thiêu đốt trong lòng, Quỷ U tôn giả rống to một tiếng.

Ô ô ô!

Nương theo tiếng la, ba tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trên không trung, ba đại âm hồn cầm xiên thép phá không đâm tới.

Những âm hồn này không biết dùng thủ đoạn gì, chúng có thể lơ lửng giữa không trung trên thạch lương, cũng không bị lực hút chung quanh ảnh hưởng tới, đồng thời ra tay, cái nĩa thép phá không đâm vào mấy chục đại huyệt trên người Nhiếp Vân.

- Ta đến giúp ngươi!

Thấy những nĩa thép này mang theo lực lượng chí mạng, bàn tay Đoạn Diệc cầm Lưu Quang đâm tới.

Hiển nhiên hắn vận dụng trường thương không thuần thục như Nhiếp Vân nhưng dù sao cũng là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng, cho dù không quen, lực lượng của hắn vô cùng kinh người, phối hợp chúa tể thần binh, một thương đâm ra đã đánh tới trước mặt một âm hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK