Nguyên Tâm tông này ở trong Thư khố ghi lại chuyện Linh hồn triệu hoán sư, đã tiện đường thì Nhiếp Vân đương nhiên không thể buông tha. Hắn nhất định phải đi nhìn qua một chút.
- Phương Bắc?
Dịch Thanh nghe thấy phương hướng này, vẻ mặt nàng vì hưng phấn mà lập tức đỏ lên.
- Ta cũng đi về phía Bắc, đến lúc đó chúng ta cùng đi a.
- Ách. Được.
Thấy bộ dáng này của Dịch Thanh, Nhiếp Vân cười cười, cũng không có nhiều lời.
Linh Lung tiên tông kiếp trước hắn đã từng đi qua, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm về phương vị của Nguyên Tâm tông, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng trên một đường thẳng. Tuy nhiên nữ nhân này đã muốn đi cùng hắn, như vậy mang nàng theo cũng không sao cả.
Ai bảo hắn học trộm thiên phú Diễm Hỏa sư của nàng, còn đoạt được bảo tàng trong tay bọn họ cơ chứ?
Kỳ thực đối với bảo tàng mà Nghiễm Minh Tử lưu lại, trong lòng Nhiếp Vân vẫn còn có chút áy náy với hai người Dịch Thành, bọn họ khổ cực tìm được bảo tàng, kết quả tiến vào bên trong không lấy được cái gì. Mà hắn đi vào thực lực tăng lên nhiều, hơn nữa còn đạt được sáu bộ chưởng pháp vô thượng cùng với thiên phú Nguyên khí sư...
Có được hai thứ này, nói thật, so với cướp đoạt quốc khố của Thần Thánh đế quốc còn có chỗ tốt lớn hơn.
- Ha ha, Thanh nhi đi cùng Nhiếp Vân ta cũng yên lòng. Hiện tại Giang gia bị diệt, ta trở lại Vinh thiên thành cũng tranh thủ đem Dịch gia phát dương quan đại.
Thấy thái độ của nữ nhi, người làm phụ thân như hắn sao không rõ suy nghĩ của nàng chứ? Tuy nhiên hắn cũng không có nói ra mà chỉ cười cười.
- Dịch Thành tiền bối, người trở lại Vinh Thiên thành tốt nhất không nên vọng động. Nguyên Tâm tông chết một đệ tử, hai vị trưởng lão. Chuyện này nhất định sẽ bị tra rõ. Nếu như người chỉnh hợp Vinh Thiên thành ngay, nhất định sẽ bị bọn hắn nhìn chằm chằm vào. Ta thấy vẫn nên chờ một chút, tối đa là một hai năm. Một khi Dịch Thanh trở thành đệ tử Linh Lung tiên tông, cho dù bọn hắn biết chuyện Nguyên Hằng trưởng lão chết có liên quan với người thì cũng không dám làm gì Dịch gia các nguời.
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
Linh Lung tiên tông tuy rằng không thuộc tám đại tông môn, nhưng mà thế lực tổng thể không yếu hơn tám đại tông môn. Loại tông môn nhỏ như Nguyên Tâm tông đương nhiên không dám đắc tội.
Nhiếp Vân biết rõ chuyện kiếp trước, biết rõ chuyện Dịch Thanh gia nhập Linh Lung tiên tông là điều hiển nhiên cho nên mới cho Dịch Thanh kiến nghị này.
- Không tệ, Nhiếp Vân tiểu huynh đệ cân nhắc cực kỳ đúng, là ta sơ xảy.
Dịch Thành vội vàng gật đầu.
- Yên tâm đi, ta sẽ dựa theo kiến nghị của ngươi để làm. Thanh nhi, phụ thân ở vinh thiên thành chờ tin tức tốt của con.
- Vâng.
Thấy phụ thân tán thành kiến nghị của thiếu niên trước mắt, Dịch Thanh che miệng cười.
- Vinh Thiên thành chỉ là một thành thị nhỏ trong Phù Thiên đại lục, không có tư cách kiến tạo truyền tống trận. Truyền tống trận gần đây ở bạch Nham thành, nếu như tốc độ của chúng ta nhanh hơn có lẽ có thể đi tới đó một phen.
Rất nhanh ba người đã chạy về tới Vinh thiên thành. Khi Nhiếp Vân hỏi về truyền tống trận, Dịch Thanh vừa cười vừa nói.
Phù Thiên đại lục vô biên vô hạn, nếu như không sử dụng truyền tống trận, không nói đâu xa, hành tẩu trong nơi hoang dã rất khó.
Cho dù hiện tại Nhiếp Vân đã đạt tới Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, thế nhưng yêu thú trong hoang dã, yêu nhân khắp nơi đều có. Chẳng những phiền phức không ít mà thời gian tiêu hao cũng dài. Không bằng nghĩ biện pháp tìm truyền tống trận thì hơn.
- Bạch Nham thành mới có Truyền tống trận? Vậy được rồi. Từ nơi này bay qua đó phải mất bao nhiêu ngày?
Nghe thấy trong Vinh Thiên thành không có truyền tống trận, Nhiếp Vân hơi có chút thất vọng, hỏi.
- Đại khái phải bảy tám ngày a. Yên tâm đi, phụ thân ta hiện tại đã tặng Kình Thiên toa cho ngươi, chúng ta hoàn toàn có thể vừa thưởng thức phong cảnh, lại có thể nhanh chóng tới nơi.
Dịch Thanh cười, dung mạo mỹ lệ, dù tâm chí Nhiếp Vân kiên định thì tim cũng không khỏi nhảy lên không thôi.
Trở lại Vinh thiên thành, biết rõ hai người muốn đi xa, Dịch Thành lập tức đưa Kình Thiên toa cho Nhiếp Vân. Hiện tại Dịch Thanh vẫn là Pháp lực cảnh sơ kỳ, không có cách nào luyện hóa Kình Thiên toa, cho nàng cũng vô dụng.
Dù sao hiện tại mất đi Giang gia uy hiếp, Dịch Thành chính là người mạnh nhất trong Vinh Thiên thành, căn bản không sợ. Lại nói, có công pháp Nhiếp Vân lưu lại, đột phá Nguyên Thánh cảnh là chuyện sớm muộn. Thứ này cũng không có giá trị quá lớn.
Đương nhiên Nhiếp Vân cũng không muốn không công lấy đồ của đối phương. Hắn cả đêm làm mười ngọc bài phong ấn, trong mỗi một ngọc bài đều phong ấn một chiêu Thiên địa vô lượng. Một khi thi triển toàn bộ chiêu này, ngay cả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ cũng có thể đánh chết tươi. Có thứ này, cho dù Dịch Thành không có Kình Thiên toa thì cũng không cần phải sợ hãi.
- Được, tốt.
Biết không có Truyền tống trận thì hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhiếp Vân gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Hai người ở Vinh Thiên thành một ngày. Sau khi mua sắm những thứ cần thiết, hai người mới an vị ngồi trên Kình thiên toa rồi rời đi.
Tuy rằng Nhiếp Vân không có tư tâm nhưng mà cùng mỹ nữ khởi hành, hơn nữa dường như mỹ nữ có chút ý tứ với mình cũng là chuyện vô cùng hưởng thụ.
Thời gian bảy tám ngày trôi qua rất nhanh. Bạch Nham thành xuất hiện trước mắt.
Trên đường đi bọn hắn cũng gặp một ít yêu thú, tuy nhiên Nhiếp Vân đều đánh ra Thiên Địa vô lượng. Cho dù có nhiều yêu thú, khoảng cách không đồng đều thì cũng bị đánh cho thành tro bụi. Qua mấy lần đàn yêu thú cũng biết trên không trung xuất hiện một tồn tại không dễ trêu cho nên không dám cả gan làm càn.
Cô nam quả nữ ở chung, mà lại trẻ tuổi như vậy cùng ở trong Kình Thiên toa, khó tránh khỏi xảy ra chút xấu hổ. Tuy nhiên Nhiếp Vân tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, cho nên hai người cũng không có xảy ra hành động quá phận nào.
- Chúng ta xuống đây đi. Bạch Nham thành không cho phép phi hành trên không, vẫn nên tuân thủ quy củ thì tốt hơn.
Nhìn thấy thành trì lớn trước mắt, Dịch Thanh nói.
- Được.
Nhiếp Vân gật gật đầu, thu Kình Thiên toa, hai người từ trên không trung đáp xuống.
Tùy tiện giao hai khỏa linh thạch hạ phẩm làm phí vào thành, hai người tiến vào trong thành.
- Truyền tống trận ở nơi nào? Có thể truyền tống tới đâu?
Đi trên đường phố trong thành, Nhiếp Vân quay đầu hỏi Dịch Thanh.