Coi như là năng lượng không nhiều, thế nhưng hai đầu Kiếm Thị này lại là cường giả Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, nếu như lợi dụng cho tốt. Nhất định có thể tạo ra được rất nhiều thu hoạch không thể tưởng tượng nổi.
- Mau mau đi ra ngoài, có lẽ trời cũng sắp sáng. Chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này...
Lấy Kiếm Thị đi, sau khi không còn nỗi lo về sau, Nhiếp Vân nói một tiếng, huynh đệ hai người lại theo hành lang cũ trở về.
Thí luyện Kiếm Linh cốc tổng cộng chỉ có ba ngày, hiện tại chính là ngày cuối cùng.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra mà nói. Khi trời vừa sáng, hai người sẽ một lần nữa được truyền tống rời đi.
Không bao lâu sau, hai người đã một lần nữa trở lại sa mạc, lúc này trên bầu trời xuất hiện ánh sáng. Một cái mặt trời chậm rãi lên cao.
Đêm tối dài dằng dặc, cuối cùng cũng đã kết thúc!
Ầm ầm!
Ngày vừa mới lên, nương theo một tiếng nổ vang kịch liệt, trên bầu trời lập tức có hai đạo quang mang hạ xuống, bao phủ huynh đệ hai ngườiv ào bên trong. Bầu trời trong xanh trên đầu xuất hiện vết rách to lớn, giống như lúc mà hai người mới đi vào nơi này.
Sưu!
Sau một khắc, hai người đã biến mất tại chỗ, tiến vào bên trong vết nứt.
- Đi ra rồi.
Lần nữa cảm thấy bàn chân của mình đáp xuống trên mặt đất, thân thể Nhiếp Vân lắc lư thoáng một cái rồi mới mở to mắt ra.
Xuất hiện ở trước mắt hắn chính là vô số đạo thân ảnh như cũ, chính là người của Kiếm Linh cốc.
Dưới chân bọn họ vẫn là tế đàn, nơi rời đi và trở lại, hoàn toàn giống nhau, khiến cho người ta có một loại cảm giác hoảng hốt, giống như tất cả mọi chuyện bên trong cốc giống như là một giấc mộng vậy.
- Ồ? Tất cả chuyện bên trong cốc không ngờ lại bắt đầu quên đi rồi?
Ý thức được điểm ấy, Nhiếp Vân đột nhiên phát hiện ra, tất cả kinh nghiệm xảy ra bên trong cốc không ngờ lại dần dần trở thành phai nhạt ở trong đầu, tùy thời cũng có thể quên sạch sẽ.
- Khó trách phàm là người đi ra bên ngoài đều không nhớ rõ chuyện kỹ càng ở bên trong cốc, loại tình huống quên đi này chỉ sợ là thủ đoạn của Đại Đế...
Dùng sức khẽ lắc đầu, muốn giữ vững trí nhớ của mình. Thế nhưng Nhiếp Vân lại phát hiện ra, cả người mình dường như càng ngày càng trở nên mơ hồ, tất cả kinh nghiệm ở bên trong cốc đang nhanh chóng trở nên hoàn toàn không nhớ rõ.
Có thể làm cho hắn mất đi trí nhớ, quên đi tất cả mọi chuyện, chỉ sợ chỉ có Đại Đế mới có thể có loại thủ đoạn này mà thôi.
- Nhiếp Đồng, chuyện ở bên trong cốc đệ còn có nhớ rõ hay không?
Hắn quay đầu nhìn về phía đệ đệ bên cạnh.
Một lần nữa trở lại tế đàn, hắn và đệ đệ vẫn đứng chung ở một chỗ như trước, đám người Lục Huyền, Lục Bắc Hoang thì đang ở cách đó không xa.
- Có thể ah, sao vậy? Chẳng lẽ ca ca đã quên rồi hay sao?
Nhiếp Đồng có chút nghi hoặc nhìn qua.
- Đúng vậy, ta đã quên không sai biệt lắm rồi...
Vẻ mặt Nhiếp Vân có chút ngưng trọng.
- Bên trong cốc đã xảy ra chuyện như thế này...
THấy ca ca sắp quên, tinh thần của Nhiếp Đồng khẽ động, đem toàn bộ chuyện xảy ra trong ba ngày này truyền tới.
- Thì ra là thế... Trí nhớ của đệ không mất, rất có khả năng có quan hệ với phù lục của Thần Nông Đại Đế và máu tươi của Lục Hi Đại Đế...
Biết rõ tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong cốc, Nhiếp Vân phân tích, nói ra một câu.
Khi ở tỏng đại điện, hắn đã đem phù lục, máu tươi đưa cho Nhiếp Đồng, trí nhớ của người khác đều biến mất không sai biệt lắm, duy chỉ có một mình Nhiếp Đồng là không có bị như vậy, có lẽ nguyên nhân thực sự là ở chỗ này.
- Thí luyện bên trong cốc chấm dứt, hoan nghênh các vị Thí luyện giả trở về!
Huynh đệ hai người đang truyền âm thì ở phía trước lại có một lời nói vang lên. Cả hai ngẩng đầu nhìn lại phía trước, chỉ thấy Đại Tế Tự đang đứng ở cách đó không xa, trong ánh mắt nhìn qua mang theo vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên, hắn ta không nghĩ tới huynh đệ hai người lại còn có thể sống mà trở về tới đây.
Không để ý tới ánh mắt của Đại Tế Tự, Nhiếp Vân nhìn về phía hai bên trái phải.
Lục Huyền cũng đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt mê hoặc, chuyện ở bên trong cốc, có lẽ người này cũng đã quên không sai biệt lắm.
Lục Bắc Hoang đứng ở cách đó không xa, mặc dù không có lo lắng về tính mạng, thế nhưng trên người lại chật vật không chịu nổi, tràn ngập vết thương.
Xem ra sau khi hắn đi, giữa hai người xảy ra xung đột, Lục Bắc Hoang là thân tôn tử của Nhị tế tự, thủ đoạn bảo vệ tính mạng rất nhiều, Lục Huyền không có khả năng giết chết được hắn. Thế nhưng hắn có được kiếm thị, như vậy cũng đủ để làm cho Lục Bắc Hoang chịu nhiều đau khổ.
Về phần bốn người khác, dường như cái gì cũng không nhớ rõ, cũng đang dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn loạn bốn phía.
- Thí luyện bên trong cốc đã chấm dứt, hiện tại kiểm kê Kiếm Ý phù... Sau đó để cho Kiếm Linh cốc lựa chọn!
Biết rõ Lục Huyền đã quên chuyện ở bên trong cốc, lúc này cũng không hỏi nhiều, Đại Tế Tự tiếp tục cử hành nghi thức sau đó.
Ầm ầm!
Nương theo lời nói của hắn có một tấm gương cực lớn bị mấy người đẩy lên trên. Bên trên mặt kính lóng lánh quang mang trắng nõn.
Tấm gương bị mang lên tế đàn, ném tới trước mặt đám người Nhiếp Vân cách đó không xa.
Tấm gương trước mắt không thể chiếu ra bóng người, giương mắt nhìn lên chỉ thấy bên trong là một mảnh tối tăm mờ mịt, cái gì cũng không nhìn thấy rõ ràng.
- Tế tự mở ra, mặt kính liên tiếp, kết nối Thiên Địa!
Đại Tế Tự hét lớn, thanh âm như chuông cổ vang vọng.
Nương theo tiếng quát của hắn, rất nhiều tộc nhân đứng ở trước tế đàn lần nữa cắt vỡ đầu ngón tay, nhỏ máu tươi của mình ra.
Nghi thức cũng giống như trước đó vậy, máu tươi dưới quang mang màu trắng chậm rãi hội tụ, tập trung ở trên mặt kính.
Mặt kính vốn là một mảnh tối tăm mờ mịt, thế nhưng sau khi tiếp thu tế tự chi lực rót tới, một cỗ lực lượng to lớn cao ngạo lập tức từ bên trong đó lan tràn ra. Trong chốc lát, mặt gương biến đổi, giống như là một con sông xuất hiện tình cảnh sóng cả mãnh liệt vậy. Tiếng nổ vang không ngừng vang vọng trên cả tế đàn.
Tộc nhân dưới đài dường như đã sớm biết rõ kết quả như vậy, cả đám đồng thời thở dài một hơi, ánh mắt tràn ngập chờ đợi nhìn qua mặt kính.