- Trục Lãng thuẫn.
Tân niệm lóe lên, Trục Lãng thuẫn lần nữa ngăn cản trước ngực hắn.
Phanh.
Tiên ảnh đánh vào Trục lãng thuẫn, Nhiếp Vân cảm thấy có một cỗ lực lượng tương tự với ám kình tuôn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã mạnh mẽ bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Phốc.
Máu tươi điên cuồng phun ra, cho dù có Trục Lãng thuẫn ngăn cản, nhưng mà thương thế của hắn so với Di Tĩnh còn nặng hơn.
- Ngươi không chết? Ngươi.. Ngươi là Phòng ngự sư? Ngươi còn là Phòng ngự sư?
Thấy thiếu niên này tuy rằng nằm trên mặt đất nhưng mà cũng không có chết đi. Lúc này Di Tĩnh mới thở dài một hơi, thật vất vả mới tìm được bạn chơi, nàng cũng không muốn nhanh như vậy để cho đối phương chết đi.
Thấy hắn không chết, lúc này nàng mới phát hiện đằng sau Trục lãng thuẫn có một tầng như mai rùa dán chặt vào trên da, không ngừng lập lòe, lại là thiên phú Phòng ngự sư.
Khục khục. Phốc.
Không có thời gian trả lời câu hỏi của nàng, Nhiếp Vân giãy dụa đứng dậy. Bởi vì động mạnh cho nên sắc mặt hắn lần nữa đỏ lên.
Tình cảnh vừa rồi vô cùng nguy hiểm, cho dù Trục Lãng thuẫn ngăn cản đại bộ phận công kích nhưng mà hắn vẫn không chịu nổi. Thời khắc cuối cùng hắn đành vận chuyển thiên phú Phòng ngự sư. Chỉ là không ngờ thực lực đối phương quá mạnh mẽ, phối hợp với Linh binh tuyệt phẩm đánh ra một kích toàn lực, căn bản không phải là thứ mà Phòng ngự sư có thể chống lại, vẫn khiến cho hắn bị thương.
- Thực là lợi hại.
Sắc mặt đỏ lên, Nhiếp Vân không kịp nói chuyện, trong lòng khẽ động, Trị liệu đan điền vận chuyển, một cỗ Trị liệu chi khí không ngừng trị liệu thương thế trên người hắn.
Thời gian giao thủ không dài, lại vô cùng nguy hiểm, hai người đồng thời bị thương, cũng không quan tâm tới việc đánh chết đối phương. Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút quỷ dị, yên tĩnh tới đáng sợ.
Trên thực tế xuất hiện loại tình huống này là có chút liên quan tới kinh nghiệm thực chiến quá ít của Di Tĩnh, bất kể thế nào nếu như nàng bị thương nhẹ hơn một chút, nếu như có thể thừa cơ động thủ thì Nhiếp Vân nhất định sẽ bị đánh chết. Nhưng mà nàng vốn không muốn giết chết Nhiếp Vân, hơn nữa kinh nghiệm thiếu cho nên không có ý thức này, vì vậy mới đưa tới loại cục diện này.
Nàng không động đương nhiên Nhiếp Vân càng không động. Hiện tại thương thế quá nặng, không nhanh trị liệu một chút, kế tiếp có thể còn sống hay không cũng không nhất định. Nếu như lại tiến lên, không phải là muốn chết hay sao?
- Nếu như thiên phú Phòng ngự sư cũng đạt tới hình thái thứ ba thì cũng không có thảm như vậy...
May mà đây chỉ là ngoại thương, cũng không có làm linh hồn bị thương, trị liệu cũng rất dễ dàng. Chỉ trong chốc lát Nhiếp Vân đã thấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhớ tới hình thái thứ nhất mà chỉ có thiên phú phòng ngự sư mới có, lực phòng ngự có hạn, chuyện này làm cho Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Ứng Long có thiên phú phòng ngự sư đạt tới hình thái thứ ba, nếu như gặp phải loại tình huống này chắc chắn sẽ không có vấn đề quá lớn. Mà hắn lại bị thương nặng, cũng có thiên phú phòng ngự sư, chỉ là giữa hình thái thứ nhất và hình thái thứ ba khác biệt vẫn quá lớn.
Không nói cái khác, chỉ tính riêng hình thái thứ nhất và hình thái thứ ba của kiếm đạo sư đệ cũng đã có chênh lệch long trời lở đất.
- Nạp vật sư, Trị liệu sư, luyện đan sư, thuần thú sư, đại lực sư, ngụy trang sư, diễm hỏa sư, tiên âm sư, địa hành sư, phòng ngự sư... Chiêu vừa rồi mà ngươi thi triển hẳn là Vô thượng đại kiếm thuật của Kiếm Thần tông a, vậy thì còn có Kiếm đạo sư... Hắc hắc, không ngờ khí tức đặc thù của ngươi còn nhiều hơn ta. Được, chúng ta tiếp tục.
Dường như Di Tĩnh cũng có trị liệu chi khí, rất nhanh sắc mặt nàng cũng khôi phục lại vẻ hồng nhuận phơn phớt. Nghĩ tới đủ loại thần kỳ mà thiếu niên trước mắt có được, hai mắt nàng càng ngày càng sáng, tinh thần càng ngày càng phấn khởi.
- Tiếp tục.
Vừa mới khôi phục thương thế không sai biệt lắm lại nghe đối phương nói như vậy, hai mắt Nhiếp Vân tối sầm, run rẩy một chút, thiếu chút nữa đã bất tỉnh vì tức giận.
Thực sự là nữ nhân biến thái, vừa rồi thừa dịp nàng không sẵn sàng dùng hết toàn lực mới có hiệu quả như vậy. Hiện tại nàng ta đã có phòng bị, nếu như chơi tiếp, chỉ sợ đối phương sẽ không có chút thương tổn nào mà người chết trước sẽ là hắn.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân chiến đấu một cách nghẹn khuất như vậy.
Trước kia mặc kệ thực lực đối phương mạnh bao nhiêu, cho dù đánh không lại thì còn có thể chạy thoát. Mà bây giờ thực lực đối phương nhìn qua cao hơn mình một đường, mà hết lần này tới lần khác lại đánh không thắng, trốn cũng không trốn thoát...
- Tiếp tục? Được, vậy thì tiếp tuyệt chiêu của ta.
Hít sâu một hơi, bàn tay Nhiếp Vân đột nhiên giơ lên, một đạo kiếm quang bắn ra. Đột nhiên ma dực run lên, phong lôi vang vọng, hắn thoáng cái đã tháo chạy ra hơn mấy chục dặm. Vừa mới đi xa xa thì đã bóp nát một cái ngọc bài.
Ong.
Quang mang lập lòe, Nhiếp Vân lần nữa biến mất tại chỗ.
Lần thứ năm thi triển Phong Lôi ma dực, lần thứ ba thi triển Dời thiên phù lục.
Phù.
Thoáng cái Nhiếp Vân xuất hiện tại vị trí cách đó mười vạn dặm, vừa mới ổn định thân thể thì lại lần nữa lấy ra một khỏa Dời Thiên phù lục, tiếp tục chạy đi.
Liên tục chạy mười lần, phát hiện ra trên người không còn Dời thiên phù lục, lúc này hắn mới dừng lại.
Nhìn quanh một chút, lúc này hắn mới cười khổ lắc đầu. Liên tục dùng Dời thiên phù lục chạy trốn, ngay cả chính hắn cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Đây là nơi kết nối với Mạn Duyên sơn mạch, từ xa nhìn lại tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu vạn dặm, rừng rậm rậm rạp mênh mông, kết nối với bầu trời xa xa, chỗ giao nhau có hai màu lam lục, mặt trời tỏa ra quang mang cực nóng chiếu rọi, sinh cơ bừng bừng.
- Nữ nhân này không biết có biện pháp gì mà có thể nhận ra ta là ai, còn có thể suy tính ra Dời thiên phù lục của ta nhảy tới đâu. Cho dù vừa rồi liên tục nhảy mười lần, nhưng mà vẫn không quá an toàn...
Trầm tư một thoáng, ngụy trang chi khí của Nhiếp Vân bùng lên, biến thành màu sắc giống như cây cối. Cảm thấy vẫn chưa yên tâm, ẩn nấp chi khí của hắn lại được thi triển, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây xanh biếc.