- Đừng để ý tới hắn, đi nhanh đi...
Nàng lên tiếng cũng dẫn tới mọi người chú ý. Cả đám nhìn sang, trong mắt đều hiện lên vẻ không vui.
Vân Đồng này quả thực là gánh nặng, cái gì cũng không làm được, ngay cả chạy trốn cũng không làm được, liên minh với hắn quả thực chính là tự tìm đường chết!
- Muốn chạy trốn, tất cả đều chết đi cho ta!
Không để ý tới vẻ mặt của mọi người, Yến Lưu Sa cười ha hả một tiếng, hoàng sa đầy trời tựa như thiên địa nổ tung vậy, chợt cuốn tới chỗ mọi người.
- Xong rồi...
Thấy một màn như vậy, những người trước đó còn tồn tại tâm lý may mắn, cho rằng có thể chạy trốn đều sửng sốt một chút. Giờ bọn hắn mới hiểu được, rơi vào bên trong Lưu Sa Chi Vũ của đối phương đồng nghĩa với việc đã bị phán quyết tử hình, khó có thể chạy trốn.
- Chết? Rốt cuộc là ai chết còn chưa nhất định a.
Trong lúc mọi người tràn ngập tuyệt vọng, cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì đột nhiên Nhiếp Vân không có nhúc nhích lại lên tiếng. Ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía trước một chút, hoàng sa đầy trời thoáng cái tiêu tán, bầu trời lần nữa khôi phục vẻ quang đãng.
Chỉ một thoáng, hoàng sa đầy trời tiêu tan hết, ngay sau đó mọi người đã thấy Vân Đồng trước mắt này bước một bước đã tới trước mặt tất cả mọi người. Giống như một ngọn núi lớn nguy nga, chặn lại tất cả công kích.
- Ngươi là ai?
Yến Lưu Sa không nghĩ tới con thỏ trước mắt thoáng một cái đã biến thành sài lang, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, gầm lên một tiếng. Hai tay vung vẩy, hoàng sa đầy trời chia làm hai, lặng lẽ ẩn giấu sau lưng Nhiếp Vân, tùy thời sẽ bộc phát công kích trí mạng.
- Không cần phải để ý tới ta là ai. Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ lập tức thu Lưu Sa Chi Vũ này lại, còn nhanh chóng nói xin lỗi, chứ không phải làm ra động tác này!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bước tới phía trước, hoàng sa đầy trời tản đi, căn bản không đến được trước người hắn.
- Nói xin lỗi? Ngươi cho rằng ngươi là Chúa Tể sao? Hôm nay ta không giết ngươi thì ta cũng không gọi là Yến Lưu Sa nữa.
Sắc mặt Yến Lưu Sa dữ tợn vô cùng, điên cuồng gào thét.
Hắn thấy, thiếu niên ở trước mắt bất quá chỉ là một bán bộ Chúa Tể thực lực tương đối mạnh mà thôi, bị thần binh Chúa Tể của hắn vây khốn, nhất định có thể chém giết! Không có gì phải sợ!
Sở dĩ nghĩ như vậy, cũng không phải là hắn ngu xuẩn, mà là Chúa Tể trong tam giới cũng chỉ có vậy. Loại cường giả như hắn không biết đã sống bao lâu, nhiều Chúa Tể như vậy, mặc dù không có gặp toàn bộ. Thế nhưng nhất định chưa từng nios qua, cũng không có liên quan tới một người thiếu niên như vậy.
Chỉ cần không phải là Chúa Tể, thân là cường giả đứng thứ ba mươi ba trên Bách Cường bảng, hắn có nắm chắc chém giết thiếu niên này.
- Như vậy... Ngươi đi chết đi!
Thấy mình có lòng tốt khuyên nhủ mà đối phương không nghe, Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm, dùng chỉ làm kiếm điểm về về phía trước một điểm.
Chi Chi Chi Chi!
Kiếm ý cũng không rộng lớn, thế nhưng lại mang theo tốc độ và lực lượng vô địch, bắn thẳng về phía trước. Trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Yến Lưu Sa.
- Ngăn cản!
Song chưởng hợp lại, hoàng sa giống như thảm cuộn lại, hội tụ vào giữa. Vô số đá sỏi tạo thành lá chắn ngăn cản bên ngoài kiếm mang.
Rắc rắc!
Tấm thuẫn cứng rắn va chạm với kiếm mang, cũng không có ngăn cản được công kích, ngược lại còn phát ra tiếng vỡ vụn.
Kiếm mang tựa như ánh sáng hòa tan sắt thép, vô địch, cho dù sa lịch có mạnh hơn nữa cũng không đỡ nổi.
- Chúa Tể... Đây là công kích Chúa Tể cấp bậc.
Con ngươi co rút lại, giờ Yến Lưu Sa mới hiểu được người thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu đáng sợ. Toàn thân không ngừng run rẩy, không để ý tới mặt mũi nữa mà lên tiếng rống to.
- Đại nhân. Ta sai rồi...
Bất quá bây giờ hắn mới biết rõ thì đã muộn, quang mang trong nháy mắt đâm thủng tấm thuẫn, đồng thời xuyên qua cổ họng của hắn.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt!
Ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm.
Cho tới trước khi chết hắn cũng không thể tin được, người trước mắt chưa từng nghe nói qua này lại là một vị Chúa Tể!
Chúa Tể tự cố thân phận. Rất ít khi ngụy trang thành người khác, đây rốt cuộc là vị đại nhân nào chứ?
Phốc!
Thi thể đổ ập xuống mặt đất.
- Thu!
Hắn vừa mới chết, hoàng sa đại trận đầy trời nhất thời không có ai chủ trì, uy lực giảm đi nhiều. Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay chộp một trảo đã thu trận pháp vào trong lòng bàn tay, biến thành một kiện binh khí hình dáng viên cầu.
Chúa Tể thần binh. Lưu Sa Chi Vũ!
Mặc dù thực lực đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể, thế nhưng thần binh Chúa Tể đối với hắn vẫn có sự trợ giúp rất lớn. Một khi thi triển ra có thể phát huy sức chiến đấu tốt hơn.
- Mấy người các ngươi, cũng đừng đi!
Nếu đã xuất thủ thì Nhiếp Vân cũng lười che giấu, sau khi đánh chết Yến Lưu Sa, hắn nhìn về phía còn lại mấy người, Thiên Tâm Đằng chợt lan tràn ra ngoài. Trong mấy tức đã khiến cho những người cản đường cướp bóc này đều biến thành thi thể.
- Quả nhiên có không ít thứ tốt, thu!
Đánh chết toàn bộ những người này, vô số bảo vật bọn họ cướp bóc được cũng rơi vào trước mặt, bàn tay của Nhiếp Vân khẽ lật, thu toàn bộ vào trong nạp vật thế giới.
Những bảo vật này đối với hắn mà nói, mặc dù không có tác dụng lớn. Nhưng mà cũng có thể thu lấy, cho dù bản thân không dùng được, thế nhưng hoàn toàn có thể lấy về cho đám người Lạc Khuynh Thành sử dụng.
Nạp vật thế giới của hắn mặc dù có thể sao chép bất kỳ vật gì, thế nhưng cũng cần bản gốc, ở đây có rất nhiều bảo vật, coi như là hắn cũng chưa từng thấy qua.
Phá giải Lưu Sa Chi Vũ, mọi người lần nữa trở lại trong thung lũng, Nhiếp Vân vừa mới dọn dẹp xong các đồ vật thì đã cảm thấy ánh mắt nóng bỏng chung quanh. Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy đám người Bạch Dực đang nhìn tới, trong mắt mọi người dường như không thể tin nổi.
- Thế nào?
- Đại nhân người là... cường giả Chúa Tể?
Bạch Dực vô cùng nghi hoặc hỏi một câu.
- Thế nào? Không giống sao?
Thấy bộ dáng của bọn họ, không ngờ lại không quá tin tưởng mình, Nhiếp Vân cười nói.
- Không phải...
Bạch Dực bị dọa sợ tới mức không dám nói lời nào, hắn vội vàng lắc đầu.
Cái tên Vân Đồng này bọn họ chưa từng nghe nói qua, trước đí cũng không dám nghĩ đối phương là Chúa Tể, nhưng mà nhìn chiến đấu mới vừa rồi, cho dù không muốn chấp nhận cũng không được!