Tô Thính Ngôn tránh không kịp, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng.
“Chào hỏi thì cứ việc chào hỏi, đâu yêu cầu tặng quà?”.
“Anh không phải là làm tặng quà, chỉ thuận tiện mua một bó hoa thôi.”
Tô Thịnh Quôc ở phía sau giật mình nhìn.
Lâm Nhứ, người này là Lâm Nhứ……
Ông ta lúc đó cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn không nghĩ tới phương diện này.
Nghĩ như thế nào cũng vậy, từ khi nào Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ có quan hệ tốt như vậy.
Tô Thính Ngôn nhìn thoáng qua bó hoa kia, tùy ý cầm lấy rồi ném cho người phục vụ bên cạnh.
“Cô phục vụ, hoa cho cô.”
Người phục vụ kinh hồn hoảng hốt, thậm chí không dám cằm lên.
Người kia chính là Lâm Nhứ đấy, người nghe đến tiếng thôi đã sợ đến vỡ mật rồi.
Người mà Tô Thính Ngôn muốn đưa cho, ai dám cản?
Tô Thính Ngôn liếc mắt sang người bên cạnh: “Sợ cái gì, anh ấy tặng tôi quà, chẳng lẽ tôi không có quyền xử trí nó sao?”
Cô gái này, cũng quá to gan, còn dám dùng lời như vậy với Lâm Nhứ.
Không hiểu sao, Lâm Nhứ lúc này đột nhiên cười thật ôn nhu nói: “ Tốt, tặng quà cho Ngôn Ngôn, đó là của Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn có thẻ tự nhiên tùy tiện xử trí.”
Lâm Nhứ chẳng phải là người rất ít khi mỏ miệng, với ai đều sẽ không nhiều lời hay sao?
Những người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy đều ngây người ra.
Lâm Nhứ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người phục vụ bên kia.
Chu Đỉnh ở bên cạnh cũng nói: “Cô gái này, đã đưa cho cô thì mau cầm đi.”
Người phục vụ mau chóng nhận lấy bó hoa hồng.
cả họng giật giật, khó khăn nhìn Lâm Nhứ.
Những người ở phía sau đều sợ hãi, bọn họ tin vào lời Lại Mỹ Lâm nói mới đến xem cuộc vui, lúc này……
Lại Mỹ Lâm đứng ở nơi đó, nhất thời có ý nghĩ muốn chạy đi.
Bà ta nào biết một người như Lâm Nhứ đây lại có quan hệ như thế với Tô Thính Ngôn có.
Nhưng mà phía sau còn có người quan sát, bà ta căn bản là không thể công khai đi được.
Bà ta lúc này chỉ sợ chỉ cần bước đi một bước lập tức sẽ bị người ta phát hiện.
Lâm Nhứ nói: “Muốn ăn cơm với anh không?”
Tô Thính Ngôn nói thẳng: “Cho dù Lâm tổng không vội nhưng tôi vội, làm ơn anh cho tôi một chút không gian riêng tư được không?”
*Dù sao cũng không vội, cơm thì vẫn phải ăn, nhưng ăn với ai mới quan trọng, có thời gian thích hợp thì nói với anh.”
Mọi người phía sau nghe được câu như thế, thiếu chút nữa đã bị hù chết, nhưng mà Lâm Nhứ thật sự không có giận.