Cô lại hỏi một câu khác: “Chị gái à, chị là một người Giang Châu, làm sao có thể nâu được món Tứ Xuyên chứ?”
“Học chứ sao? Không phải bây giờ đồ ăn Tứ Xuyên rất phổ biến sao?”
Tô Thính Ngôn cười cười.
Một lúc sau, trong văn phòng làm việc, cô trực tiệp nói với giám đốc, mây trường hợp này đều không được.
Giám đốc lấy làm lạ.
“Đây đều đã được lựa chọn kỹ càng.”
Tô Thính Ngôn vẫn cười nói không được.
Lúc ra ngoài, bởi vì bị từ chối, những người này đều thay đổi sắc mặt.
Ở ngoài, có người nói thẳng: “Thấy không, dáng vẻ bắt bẻ đủ kiêu, cái này không được cái kia cũng không đườc.
“Cứ như mình chính là đại tiểu thư không bằng.”
“Thật không biết là tìm cái gì, tìm bảo mẫu hay là tìm người hầu đây.”
“Vốn dĩ có vài nhà muốn mời tôi đi, mà tôi lại không đi, tôi cho là cô gái trẻ này tìm người cũng không dễ đâu.
*Còn không phải sao? Tôi có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, lương phải cao thì tôi mới đi.”
Tô Thính Ngôn đang bước đi thì dừng lại.
Giám đốc nhìn cô, cười gượng: “Đây đều là một đám bà cô già không hiểu chuyện…
Tô Thính Ngôn hít một hơi thật sâu, quay. đầu lại nhìn bọn họ nói: “Cô này, cô nói cô biết làm độ ă ăn Tứ Xuyên, nhưng nhìn tay nghề của cô hàn là cũng chẳng ra gì. Cô không thê chỉ việt nó vào sơ yêu lý lịch là được đâu.
Tô Thính Ngôn hừ lạnh nói: “Tôi muốn tìm bảo mẫu, là quan hệ hợp tác với nhau, nhưng cũng là thường ở cùng nhau. Mọi người không vừa mát, lập tức nói sau lưng tôi, có cao nhân nào mời được mọi người đi thì mời, tôi không mời nồi.”
Tộ Thính Ngôn liếc mắt nhìn vị giám đốc kia: “Vụ hợp tác này của chúng ta coi như xong rồi đi. Ông tìm nhiêu người tới lừa gạt tôi như thế này là muôn làm gì? Sau này. tôi sẽ đề luật sư đến đây đòi lại tiên.”
đo Tí 7 Nhìn Tô Thính Ngôn đi ra ngoài, những người phía sau cảm thây, người P1 nữ này thật không dễ chọc..
Làm gì giống một vị tiêu thư cành vàng lá ngọc không hiểu sự đời.