Johnson ngắn người: “Cái này… Là, chính là, một người hợp tác…”
Tô Thính Ngôn nhìn thoáng qua Cố Tử Huyên bên cạnh.
Cố Tử Huyên run rầy đặt chén rượu trong tay xuống.
Tô Thính Ngôn trực tiếp đứng dậy nói: “Tôi cảm thấy anh Johnson đây giống như còn chưa có hiểu rõ về lần hợp – tác này của chúng ta, tôi cảm thấy không khỏe vì lệch múi giờ, về trước nghỉ ngoï.”
Ánh mắt Johnson biến đổi, bỗng nhiên đập chén rượu lên trên bàn.
Ngay sau đó, một cái bàn khác có vài người liền đứng lên.
“Này, anh có ý gì.” Cố Tử Huyên hỏi.
Vốn Johnson vẫn luôn ở dùng tiếng Trung, lúc này cũng bắt đầu sử dụng tiếng Anh, nói với mấy người khác: “Hai người phụ nữ này chúng ta có thể mang về.”
Mấy người: “Có thể không? Sẽ hét lên đấy.”
“Không ai quản đâu, các cô uống cái này, chúng ta mạnh mẽ mang về.”
Mấy người đàn ông vây quanh lại đây.
Lúc này, Tô Thính Ngôn bỗng nhiên dùng tiếng Anh nói: “Cho nên quả nhiên rượu này có vấn đề?”
Johnson sửng sốt: “Cô biết tiếng Anh?”
Tô Thính Ngôn nhướng mày: “Làm sao vậy, không được?”
Phát hiện Tô Thính Ngôn vẫn luôn giả vờ với anh ta, lúc này trên mặt anh ta rất khó coi, trực tiếp giơ tay lên, nói: “Lên cho tôi.”
Vài người cùng nhau vây quanh lại đây, Cố Tử Huyên bị dọa co người lại.
Tô Thính Ngôn nhìn bình rượu, lay một chút, đập nát ở trên bàn. Sau đó cầm bình rượu đân đến trên người Johnson trước mặt Johnson dọa một trận.
“Shit.”
Tô Thính Ngôn nhân cơ hội đá văng anh ta, kéo Cố Tử Huyên chạy đi ra ngoài.
Nhưng mà, Cố Tử Huyên chạy không được vài bước, cô ấy thở hỗn hễn nói: “Tôi, trái tim tôi không tốt, Tô tổng, cô bỏ tôi đi báo công an đi.”
Tô Thính Ngôn lại nhìn, quay đầu kéo cô áy tới.
Lúc này, người đằng sau đuổi theo.
Tô Thính Ngôn quay đầu lại lạnh lùng nhìn, còn muốn nói gì đó một cái họng súng đen ngòm đã chĩa về phía này.
Tô Thính Ngôn thấy thế, dừng lại, giơ hai tay lên.
“Được rồi, nghe qua bên này mua súng tương đối dễ dàng, nhưng cũng không cần trực tiếp cho chúng ta xem đâu.”
Johnson cũng thở hỗn hển đuổi kịp, duỗi tay vừa muốn mắng chửi người, Tô Thính Ngôn nhìn người cầm súng kia quay đầu lại xem, duỗi tay bỗng nhiên nắm được bàn tay cầm súng của anh ta, vặn một cái, súng rơi xuống đất.
Tô Thính Ngôn trực tiếp đá một cái, đá tới cạnh Cố Tử Huyên, sau đó dưới chân lại đá một cái ở giữa đầu gối người kia, người nọ trực tiếp quỳ xuống.
Mà Có Tử Huyên lúc này cũng đã cướp được súng lục.
”Tô tổng… “
Tô Thính Ngôn cầm lấy súng, nói với mấy người kia.
“Tất cả đừng nhúc nhích.”