Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 174:





“Ngày mai đi.”





Tô Thính Ngôn dựa vào Có Chân Chân.





“Mẹ, mẹ yên tâm. Sau này ông ta sẽ phải trả giá, chúng ta không phải loại dễ chọc.”





“Được rồi, ly hôn xong chúng ta sống với nhau, về sau xem họ như người xa lạ, không cần quan tâm làm gì.”





Xem như người xa lạ?





Làm sao có thẻ.





Tô Thính Ngôn cười, sẽ có một ngày cô sẽ khiến bọn họ đến cầu xin Có Chân Chân.





Cô không có nói gì. Ngày hôm sau, sáng sớm đã cùng Cố Chân Chân đi đến Cục Dân Chính.





Ly hôn, cái gì Cố Chân Chân cũng không cần.





Tô Thính Ngôn cũng đồng ý, dù sao, máy thứ này cho bọn họ giữ trước, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại. Ly hôn trước, khiến mẹ cô quay về cuộc sống tự do mới là quan trọng.





Tô Quốc Thịnh không ngờ được Cố Chân Chân lại thoải mái như vậy, nhất thời có chút hối hận không điều tra trước Cố Chân Chân ngoại trừ cái biệt thự kia còn có những vật riêng gì.





Ông ta phát hiện bản thân trong quá khứ có phải hay không đã coi thường người vợ được cưới hỏi đàng hoàng này.





Nhưng chữ đã viết xong rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác.





“Chân Chân, vợ chồng nhiều năm như vậy, trở về chú ý sức khỏe, sau này nều có gì, có thể nói với tôi.”





Tô Thính Ngôn thấy ông ta cố làm ra vẻ, hừ nhẹ nói: “Vợ chồng nhiều năm như vậy, lúc mẹ tôi không ở nhà, cũng không thấy ông hồi hận lần nào, người khác còn có thể sẽ cảm thấy có chút xâu hổ…ba, ngài đây thực sự da mặt rất dày.





Tô Quốc Thịnh thấy cô tức giận: “Tô Thính Ngôn, có ai mà lại nói chuyện với ba của mình như vậy không?”





Cố Chân Chân thấy ông ta nói con gái của chính mình, tức giận nói: “Tô Quốc Thịnh, tôi đây cái gì cũng không muốn, ít nhiều gì ông cũng phải cho tôi tí mặt mũi, đối tốt với Ngôn Ngôn một tí.”





Tô Quốc Thịnh cười haha: “Cái gì cũng không muốn?” ông ta châm chọc nói: “Biệt thự ở hoa viên Xuân Giang bà nói như thế nào đây?”





Cố Chân Chân sửng sốt: “Cái đó là…”





Tô Thính Ngôn lại kéo Cố Chân Chân: “Mẹ.”





Cô hừ nhẹ, không nghĩ sẽ giải thích với Tô Quốc Thịnh bất cứ điều gì.





Tô Thính Ngôn nói: “Ông có ý gì?”





Tô Quốc Thịnh cảm thấy bản thân mình không truy cứu chuyện Cố Chân Chân có tiền riêng bên ngoài đã đủ tốt rồi, cho nên trong lòng cảm giác rất có lý, khẩu khí nói chuyện cũng nhẹ đi rất nhiều.





“Bỏ đi, tôi cũng mặc kệ bà ở bên ngoài giấu bao nhiêu tiền, xem như tôi nhìn lầm bà, vốn dĩ nghĩ vợ chồng chúng ta tốt xấu gì cũng tôn trọng nhau như khách, không có bí mật, haiz, tôi cũng không truy cứu nữa, máy năm nay bà ở Tô Tè cũng rất vất vả…”





Cố Chân Chân xem như nhìn thấu, bà cười lạnh: “Tôi là người như thế nào, đến bây giờ ông một chút cũng không hiểu rõ…”





“Mẹ, bỏ đi, cùng với tên mù này khoa tay múa chân cũng vô dụng, chúng ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ có người hối hận thôi.”





“Ông…





Cố Chân Chân đối với ông ta thất vọng hoàn toàn, trông cậy trong lòng ông ta có một chút tình cảm là điều không thể nào, bà thở dài, đi ra ngoài với Tô Thính Ngôn thì nhìn thấy bên kia đường có chiếc Rolls Royce quen thuộc dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK