Bên ngoài tràn ngập tiếng cãi cọ ầm ï, bên trong, Lý Quốc Cường nhìn bác sĩ hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Chỗ khác thì không có việc gì, chân thì bị thương có hơi nghiêm trọng, bên trong xương đầu gối bị đập nát, mặt khác, mấy chỗ kia cũng không tốt lắm, chúng ta cần phải chữa trị… Bây giờ kiểm tra thì không cần cắt chân, nhưng mà… Nếu kết quả không tốt…”
Vừa nghe đến phải cắt chân, suýt nữa Lý Quốc Cường chịu không nỗi.
Tô Thính Ngôn nắm chặt hai tay, nhìn ra ngoài.
Văn Anh nhanh chóng ổn định lại.
Có phải cắt chân hay không thì phải xem phẫu thuật có hiệu quả hay không.
Đương nhiên Lý Quốc Cường sẽ cho Văn Anh dùng đồ vật tốt nhát, loại thuốc tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất.
Lúc Văn Anh hơi hơi tỉnh lại, Tô Thính Ngôn đang ngồi ở một bên.
Văn Anh nói: “Thính Ngôn, chị không sao chứ?”
Tô Thính Ngôn cười nhẹ: “Không có việc gì, đồ ngốc, sao cậu lại lao đến.”
*Nếu không, có khả năng chị sẽ bị rơi phải, hơn nữa, rơi xuống có thể cũng không còn là chân. Vốn dĩ là chị đã cứu tôi, nếu không tôi đã sớm chết, bây giờ chỉ là không có chân…”
“Không, chân của cậu sẽ không thể không có.” Tô Thính Ngôn nói: “Chân của cậu nhát định sẽ tốt lên. Hơn nữa, người khiến cậu bị thương, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Nhìn đôi mắt màu xám nhạt của Tô Thính Ngôn, như đang bị một tầng sương mù che kín, giống như một dòng sông băng vô cùng lạnh lẽo, khiến trái tim người khác run rẩy.
*Thính Ngôn, chị…”
Một lúc sau, Tô Thính Ngôn quay đầu lại, đã chỉ còn lại vẻ yên bình.
“Không có việc gì, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài xử lý mấy việc còn lại trước.”
Tô Thính Ngôn nói muốn xử lý việc còn lại, thật ra chính là đến chỗ xảy ra chuyện lúc trước.
Lúc này, nơi đó đã bị phong tỏa đối với bên ngoài.
Kết quả điều tra mới nhất chính là vật rơi xuống là bên trên một khối kiến trúc, do bị ăn mòn mà rơi xuống.
Tô Thính Ngôn cúi đầu nhìn những dấu vết còn lại trên mặt đất, hung khí dính đầy máu của Văn Anh, cẩn thận quan sát.
Lúc này…
“Chất ăn mòn bên trên anh đã cho người đi kiểm tra, cũng không phải chất ăn mòn thường thấy.”
Âm thanh của Lâm Nhứ từ phía sau truyền đến.
Tô Thính Ngôn quay đầu lại thấy anh đã lẳng lặng đứng ở phía sau.
Tô Thính Ngôn nói: “Cho nên, nguyên nhân là do người làm sao?”
Tô Thính Ngôn đã sớm nghĩ tới, gần đây luôn có người muốn hại cô, chuyện này cũng chính là nhằm vào cô. Tô Thính Ngôn nói: * Tôi muốn xem camera.”
Lâm Nhứ thấy cô đi ra ngoài, một tay kéo cô lại.
* Ngôn Ngôn.” Anh cầm lại bả vai của cô.
* Em không cần đi điều tra, để đó cho anh.”
” Không được.” Tô Thính Ngôn nhìn anh * Có người muốn hại em, lại muốn hại cả người bên cạnh của em, em cần phải tự mình giải quyết.”
Tô Thính Ngôn nhìn thì như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mà Lâm Nhứ vẫn cứ gắt gao nắm lấy vai cô không bỏ.