“Gỗ “Cho nên anh cũng đừng trách tôi bắt lịch sự, bé ngoan, ai bảo anh lại dám đâm họng súng tới người tôi chứ.”
Tô Thính Ngôn nói xong, lập tức đứng lên tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
“Cô, thứ đàn bà đáng chết này, cô dám đánh tôi.”
Khi Lâm Nhứ quay lại đây, anh nhìn thấy Tô Thính Ngôn một tay đỡ lấy eo thon, đôi mắt đỏ ngầu nhìn người phục vụ đang đứng đối diện, lấy chân đạp một cái lên người anh ta…
Người đàn ông ôm lấy cơ thể mình rồi ngã lăn ra mặt đất.
Tô Thính Ngôn cúi đầu nhìn xuống, cô lại đá thêm một cái.
Có người ở phía sau muốn đi tới để ngăn cản.
Lâm Nhứ đứng tại chỗ quát lớn.
“Không được động đậy.”
Anh quay người sang nhìn Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh nhanh chóng đi tới, cậu ta ném lên trời một xắp tiền.
“Hôm nay tiên sinh nhà chúng tôi bao trọn tiền thanh toán, cái này coi như thưởng cho mọi người, ai bắt được đồng nào thì lấy đồng nấy, phụ thuộc vào vận may của mọi người.”
Chu Đỉnh tiếp tục rải tiền, ở phía sau, Lâm Nhứ khoanh tay nhìn Tô Thính Ngôn liên tục đá vào người đàn ông kia.
Người đàn ông bị đá ngã ở trên mặt đất kêu meo meo muốn cầu cứu.
Tuy nhiên, không một ai ở gân đó đên cứu anh ta.
Ngược lại mọi người đều đang vui vẻ hưng phấn cướp tiền.
Khắp người đàn ông đều bị đá, anh ta cảm thấy tuyệt vọng dần lớn lên trong lòng, anh ta muốn đi tìm máy người cho anh ta tiền để gây sự, nhưng tìm không ra.
Những người đó rốt cuộc là ai…
Sớm biết mọi chuyện như thế này, cho dù có đưa anh ta bao nhiêu tiên đi chăng, anh ta cũng không dám đi tìm cô gái này để kiếm chuyện nữa…
Một lúc sau, Lâm Nhứ đi tới ôm lấy Tô Thính Ngôn.
Anh nghĩ Tô Thính Ngôn hẳn muốn giải tỏa bức bối ở trong lòng, người đàn ông này cũng đủ chật vật rồi.
“Được rồi, em nghỉ ngơi cho đỡ mệt đã.”
Tô Thính Ngôn vẫn còn đang mơ hồ, hừ một tiếng: “Này thì dám sàm sỡ bà.”
Ánh mắt Lâm Nhứ đột nhiên trầm xuống.
Người đàn ông nằm trên mặt đất cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Nhứ đi tới ngăn cản, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta vừa định nở một nụ cười cảm kích.
Bỗng nhiên, Lâm Nhứ cũng đạp một chân lên người anh ta.
“Cái tay nào sàm sỡ?”
Người đàn ông nằm trên mặt đất thật sự muốn khóc…
Anh ta sai rồi, thật sự sai rồi, anh ta cái gì cũng không có sờ mà…
Thính Ngôn nhìn anh, chỉ tay vào người đàn ông năm trên mặt đất: “Anh ta không sờ được, bản cô nương đây giống loại người tùy tiện cho người ta sàm sỡ sao?”
Lời này nói không sai.
Nhưng Lâm Nhứ suy nghĩ, anh đã sờ qua rồi.