Anh híp mắt, nhìn Tô Thính Ngôn.
Sắc mặt anh đã hồng lên rất nhiều, nhưng mà mới qua có máy ngày, nhìn người anh đều thầy gầy ốm đi một vòng.
NI trong lòng đau nhói, Tô Thính Ngôn vui sướng nói: “Anh đã tỉnh.”
Cô vội kiểm tra số liệu, tất cả đều bình thường.
Cô nắm tay anh, hít một hơi thật sâu: “Anh, anh thật là, sao lại có thê làm như vậy chứ?”
Ngay sau đó, cả người lập tức bị anh ôm vào trong ngực.
Cô ngắn người, còn muốn nói, đừng như vậy.
Nhưng mà, anh lại thấp giọng nói: “Đã dọa đến em rồi.”
Giọng nói kia làm người ta thật an tâm một cách khó hiểu.
Nghĩ đến đã mấy ngày không có nghe được giọng nói này… Thời gian trôi qua thật mau, cũng thật thong thả.
Nhưng mà, cuối cùng anh cũng tỉnh li Lâm Nhứ tỉnh lại, moi chuyện lại như thường, tuy rằng vết thương thật sự nghiêm trọng, cũng may là anh có thân thê cường tráng, rât nhanh đã tỉnh lại.
Chờ tinh thần Lâm Nhứ tốt hơn, Tô Thính Ngôn mới nói sự tình phát sinh mây ngày nay.
Lâm Nhứ nghĩ nghĩ, đột nhiên nói với Tô Thính Ngôn: “Lân sau nêu anh xảy ra chuyện, em hãy bảo Chu Đỉnh đên số 38 đường Vân Hải, ở đó, sẽ có người giúp em, em không cần lo lãng.”
Tô Thính Ngôn ngắn người.
Đột nhiên nghĩ đên, người như bọn họ vậy, hẳn là sẽ chuẩn bị đường lui cho chính mình, mà cũng sẽ không để bản nhân xảy ra chút chuyện gì, khiến bị người khác tùy tiện tính kề.
Tô Thính Ngôn nói: “Đừng nói bậy, chuyện như vậy sẽ không thể xảy ra lân nữa.”
Lâm Nhứ vui vẻ: “Lo lắng cho anh sao?”
“Lo lắng cái gì, nhanh khỏe lại đi, em cũng đã ở bệnh viện tiêu tôn mây ngày rồi.”
Trong lòng Lâm Nhứ lại càng vui mừng.
Lập tức ôm lầy Tô Thính Ngôn, anh thập giọng nói: “May mãn không phải em, may mắn có anh ở đây, nều là em bị thương… Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói kia là phát ra từ nội tâm, lại khiến cho người khác không thể kháng cự.
Giọng nói của anh vô cùng êm tai, nêu như là lúc động tình mà nghe được giọng nói như vậy, Tô Thính Ngôn thật không chịu nôi.
Tô Thính Ngôn không khỏi cúi đầu, _ vùi đầu vào cổ anh, nghe tiếng tÌm đập mạnh mẽ của anh, tuy đã ở bệnh viện năm mây ngày, nhưng hương vị trên người anh vẫn tỏa ra mùi hương, chương 289: Là ai khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Sau đó, Tô Thính Ngôn lại nhắc tới vấn đề vận chuyền lân này.
“Sau đó là ai mang máu vận chuyển đến?”