*… Lâm Nhứ cũng không phát điên như vậy chứ!”
“Đó là đối với cô.”
Ở phía sau, Cố Kiều không thể nghe tiếp được nữa.
*Anh Khuynh, chúng ta đi thôi, vẫn còn có người đang chờ: đây.
“Được rồi…” Cuối cùng, anh ta nhìn nhìn Tô Thính Ngôn: “Có cơ hội sẽ gặp lại, lần sau lúc cô đến nhà họ Lâm.”
Lần sau…
Cô sẽ không bao giờ đến nhà họ Lâm nữa!
Tô Thính Ngôn lần nữa quay lại hậu trường, Văn Anh đang tìm cô.
“Thính Ngôn, cho chị một ngạc nhiên này.”
“Ngạc nhiên gì…”
Văn Anh lôi kéo cô đi thẳng ra ngoài.
“Tôi học một chút ảo thuật, biến cho chị xem.”
Tô Thính Ngôn dừng một chút, đột nhiên nhìn thấy Văn Anh biến ra một đóa hoa hồng từ trong ống tay áo.
“Cho này.”
Tô Thính Ngôn nhìn Văn Anh không biết nên nói gì: “Thật là trẻ con.”
“Chị không thấy ngạc nhiên chút nào sao?” Văn Anh cười, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện đột ngột.
Có một âm thanh kỳ quái truyền đến.
Tô Thính Ngôn vừa hơi ngắng đầu lên.
Lập tức nhìn thấy phía trên có cái gì đó bất ngờ rơi xuống, một vùng đen kịt.
Dường như Văn Anh cũng cảm nhận được gì đó.
*Thính Ngôn, cần thận.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đồ vật kia đã rơi xuống dưới.
Tô Thính Ngôn chỉ cảm thầy cả người trầm xuống.
Ngay khoảnh khắc nguy cấp, Văn Anh lao đến đẩy ngã Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn chỉ cảm thấy thật choáng váng, nghe thấy âm thanh rộn ràng nhốn nháo từ bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng hét chói tai.
Tô Thính Ngôn nhìn lại thấy Văn Anh đang thê thảm ghé vào người cô, cúi đầu nhìn cô: “Thính Ngôn, chị không sao.
chứ?”
Tô Thính Ngôn không cảm thấy rất đau, cô nhìn Văn Anh hỏi: “Cậu có sao không?”
“Tôi không có việc gì…”
Cùng lúc đó, mọi người cùng nhau chạy tới muốn đỡ Văn Anh dậy, nhưng Văn Anh lại không động đậy nỏi. Lúc này mọi người mới để ý hai chân của Văn Anh, cả hai chân đều bị một khối đồ vật nặng nề đè lên.
Văn Anh bị đè lại…
Bệnh viện.