Nhưng Có Giao làm sao có thể, nghe lời người khác dễ dàng như thế, cô ta luôn luôn kiêu ngạo, nghe gió nói mưa, mục tiêu của cô ta chính là tạo ra được một thứ cao cập hơn so với đồ của Tô Thính Ngôn, cho nên cô ta xây dựng nhà hàng theo con đường xa hoa.
Vốn đâu tư ban đâu rất là lớn, cô ta cũng ở trong vòng bạn bè bốn phía khen ngợi một chút, kêu gọi ni tốt đi tới nhà hàng đề cô vũ.
Sau đó cô ta lại xấu hồ thụ tiền lại, cho nên trong giai đoạn đầu cô ta không hê thu được tiện lời nào, cô ta chỉ đơn giản là tiêu tiền mà thôi.
Người. quản lý khuyên không được, cuôi cùng ông ta cũng lười quản chuyện.
Có Giao lại có dáng vẻ nói một tràng đạo lý: “Giai đoạn đầu này việc đầu tư chính là một điều đĩ nhiên, sau này mới có thể kiếm ra tiền, ông không thấy rằng Lâm Vũ đầu †U vào một dự án nhiêu bao nhiêu, sau này kiếm được tiền gấp bấy nhiêu à.”
Người. quản lý nghĩ thầm, cô ta cho răng ai cũng là Lâm Nhứ chắc.
Tầm nhìn xa trông rộng của người dận nơi đây rât kém, mua một khôi đất bằng phẳng, có thể lập ra một cái thị trần.
Thế còn cô thì sao?
Cố Nam Đình cũng bị mời đi tới nhà hàng kia, vì nê mặt nên anh ta đành phải tới kêu. bọn Lâm Nhứ đi chung liãn một thê.
Lâm Nhứ vôn đang bàn chuyện đi du lịch với Tô Thính Ngôn đang ngôi ở bên cạnh, anh nói với cô: “Cố Giao mở một nhà hàng, em đi cùng với anh tới đó xem xem?”
“Có Giao?” Tô Thính Ngôn a một tiếng: “Có tiền đồ đấy, còn biết mở một: cái nhà hàng à.”
“Sao vậy, em không muôn đi coi à?
Em sợ cô ta bày vẻ mặt khinh thường Với em sao? Không cần phải sợ, đã có anh ở đấy rồi.
“Phép khích tướng này của anh xài không hiệu quả mây đâu…” Tô Thính Ngôn hừ một tiếng, rồi cÔ nói: “Nhưng mà em vẫn sẽ đi vậy”.
Lậm Nhứ mỉm cười, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác giúp cô mặc vào.
Cả hai cùng nhau đi tới nhà hàng ở bên kia.
Có Giao nhìn thấy hai người họ, vậy mà Lâm Nhứ lại dấn Tô Tính Ngôn đi tới nơi này, cô ta nhất thời cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô ta bình tính suy nghĩ, bọn họ đi tới đây rôi cũng không có gì không tốt, cô ta sẽ khiên cho Tô Thính Ngôn phải mở to mắt ra mà xem, thê nào mới gọi là nhà hàng.
Cái nhà hàng rẻ tiền kia của cô cũng chẳng là gì cả.
Có Giao nhìn Tô Thính Ngôn: “Tô tiểu thự đã tới, cô thấy nhà hàng này như thế nào, dù sao thì cô cũng từng mở một cái nhà hàng mà, cô có cảm thấy nơi này của chúng tôi trông rất sang trọng hay không?”
Tô Thính Ngôn nói: “Đúng vậy, tội nhìn qua đã biết nhà hàng này rất đắt tiền.”
“Đó là bởi vì nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi là được nhập về từ nước ng thật ra cái đó cũng chẳng đáng à gì Cô ta đắc ý cởi áo khoác ra.
Vốn dĩ nhiều người không ăn được đô Tây, đặc biệt là loại đô ăn tỉnh khiết và đắt đỏ như thế này, cũng – không có ai đi vào nhà hàng này ngôi Chỉ có một bàn của bọn họ.
Tô Thính Ngôn quan sát hết một vòng, cô cười: “Cô chủ Có thật sự rất khách khí, vì bọn tôi mà cô đã cho nhận viên dẫn mọi người đi chỗ khác ngôi.”
Nà Tống Tinh Thần ngồi ở bên cạnh nhịn CƯỜI.