Tô Thính Ngôn khẽ cười một tiếng: “Cũng không có gì, các người đi chơi GÌ) Lúc này, vợ chồng tổng thống đi vào.
Tô Thính Ngôn gật đầu với Lâm Khuynh, đi tìm Hứa Thanh.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu rồi.
Vợ chồng nắm tay đứa con gái bọn họ vừa mới công bồ với mọi người bước ra~ Hứa Thạnh nhìn Tô Thính Ngôn, trong mắt là sự dịu dàng không ngăn được.
Đây là ngày mà bà đã mơ trong nhiều năm nay, có thể cầm tay, cùng con gái của mình đứng ở trước mặt mọi người.
giờ bà cầm tay Tô Thính Ngôn, vi mặt lần đầu tiên tươi sáng như vậy.
Mọi người đều cảm thấy một nhà ba người quả nhiên cùng bình thường không giông nhau.
Tô Thính Ngôn ở một bên rất phối hợp đứng cùng.
Ninh Nguyên cảm ơn nhìn mọi người. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
“Lớn như vậy rồi, tuy rằng không muôn tô chức tiệc sinh nhật gì đó nhưng hôm nay có con gái tới chúc mừng, cho nên tôi làm bữa tiệc này hy vọng cùng mọi người chia sẻ sự vui vẻ hôm ngà đên đây, Thụy. “
Ông ta nói với mọi người: “Về sau Thụy, nhờ mọi người chiếu có nhiều hơn.”
Ý này là bữa tiệc hôm nay hoàn toàn àm vì con gái.
Thật là quá cưng chiều con gái của mình, như công chúa vậy.
Có Kiều ở phía sau nhìn, thấy Tô Thính Ngôn ở bên trên, ngoài mặt thì đủ tôn trọng nhưng sau lưng lại trợn mắt với cô.
Cái thứ đồ chơi ,gì, còn không phải vừa mới đến, nếu không phải bởi vì nhà của tổng thống, ai thèm nhìn cô nhiều hơn một cái.
Chờ bữa tiệc bắt đầu, Tô Thính Ngôn ở bên đó khách sáo một lát, nhìn thây Cô Kiêu đi ra phía sau.
Cố Kiều.
Trước đó Lâm Khuynh có tiếp xúc với bảo mẫu.
Sau bảo mẫu đã tự nói ra, Cô Kiêu từng bảo bà ta hạ dược cho nhóm giúp việc, tuy răng chỉ là một chút thuộc xô nhưng…
Tất cả bắt đầu đều là bởi vì cô.
Cuối cùng Có Chân Chân chết, bọn họ không ai là vô tội.
Cố Kiều ở bên trong vừa mắng vừa lau tay, bỗng nhiên bị người bên cạnh đụng vào góc tường.
Cô ta vốn đang tức giận, quay đầu lại mắng: “Cô không có mắt à.”
Quay đầu nhìn lại, người đằng sau lại là đại tiêu thư nhà họ Ninh.
Tô Thính Ngôn mỉm cười nhìn cô ta: “Có mắt hay không cô không biết à.”
“Cô… Cô cố ý, cô thế nhưng…”
Có Kiều tức đến giương nanh múa vuôt.
Tô Thính Ngôn cúi đầu nhìn cô ta: “Cố Kiều, nhìn thấy gương mặt này của tôi vôn tưởng cô sẽ bị dọa đến nhảy dựng, nhưng không ngờ cô khôi có một chút chột dạ nào, tại sao chứ? Theo tôi được biết, bảo mẫu kia là do cô thu mua.”