Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 387:





Bác sĩ nói: “Là máy bay. đưa thăng đến đây, cho dù an toàn hay không an toàn, cũng chỉ có cơ hội lúc này đây.”





Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Khuynh: “Tốt nhất là anh không nên biêu hiện rõ ràng như vậy, hiện tại Lâm Nhứ còn có hy vọng sống, anh cảm thấy anh ây tỉnh lại sẽ không tìm anh tính số sao?”





Biểu tình Lâm Khuynh ngưng trọng.





Tô Thính Ngôn để bác sĩ chạy nhanh vào chuân bị.





Bên ngoài, mọi người nghe nói máu đã tới rồi, có khiệp sợ, cũng có kỳ quái.





An Mễ Hinh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đên bên người Tô Thính Ngôn hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”





Tô Thính Ngôn lắc đầu, nhưng vẫn an ủi bà ta, nói: „Chúng ta qua đó nhìn xem thế nào.





Tô Thính Ngôn đi vào hỏi bác sĩ: “Máu này là từ đâu vận chuyên đến?





Nhanh như vậy, bây giờ người vận chuyền đang ở đâu?”





Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên: “Các, người không biêt sao, mới vừa rồi, rất nhiều người đều đi xem, nói là máy bạy chiên đấu Boeing vận chuyền đên đây.”





Máy bay chiến đấu?





Tô Thính Ngôn cũng không ngờ đến mà sững sờ tại chỗ.





Bác sĩ nói: “Mọi người đều nói vậy, còn chưa bao giờ tận mắt nhìn thầy máy bay chiến đâu đâu, cho nên đều chạy đến xem.”





Tô Thính Ngôn nhìn vệ phía sau, có bác sĩ còn đang nói chuyện say sưa nói, đồng. thời, nhóm máu đặc biệt vận chuyên đến đây, lại trải qua. đủ loại kiểm tra, đoàn người mới vội chạy đi làm giải phâu.





Buổi chiều, giải phẫu thành công.





Bác sĩ đi ra, nhìn đám người như trút được gánh nặng.





“Viên đạn đã lấy ra, hiện tại trạng thái chương 288: Khỏe lại người bệnh đang rất tốt, trong quá trình cũng không có xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muôn, chờ khi hiệu quả của thuộc gây mê hết, chắc chắn là có thể nhanh chóng khỏi hẳn.”





Tô Thính Ngôn nghe xong cũng lập tức nhẹ nhàng thở ra.





An Mễ Hinh yên tâm, nắm tay Tô Thính Ngôn: “Lân này ít nhiêu gì có con hỗ trợ, bằng không…





Tô Thính Ngôn nói: “Không có… Thật ra cũng không phải là con.”





Là ai giúp đỡ… Trong lòng Tô Thính Ngôn cũng đều nhớ kỹ, nhưng lúc này phải đợi Lâm Nhứ khỏe lên trước, mới lại có thê đi tìm hiểu.





Tô Thính Ngôn ở trong phòng bệnh Lâm Nhứ, một lần là cả một ngày.





Tuy rằng vẫn luôn có hộ sĩ tốt nhất, nhưng Tô Thính Ngôn vẫn không yên tâm.





AI biết, được đám người nhà họ Lâm như hồ rình mồi kia sẽ nhân cơ hội làm ra cái gì chứ.





Mặc kệ là ai, đều không bằng tự mình đến mới yên tâm.





Buồi tối, ghé vào trên giường, cô nắm lấy tay Lâm Nhứ, bỗng nhiên cảm thấy tay Lâm Nhứ giật giật.





Tô Thính Ngôn vừa ngắng đầu lên, thì nhìn thây Lâm Nhứ quả nhiên đã tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK