Đây là bữa tiệc tối mà Văn Anh cần tham gia, vốn dĩ Văn Anh có hỏi cô có muốn đi hay không, nhưng Tô Thính Ngôn lại không có hứng thú. Chỉ có điều nghĩ đến Cố Chân Chân, cảm thấy đưa cho bà cũng tốt, bình thường bà chỉ say mê y thuật cũng không có sở thích gì khác, vừa vặn có thể đi tham gia thử.
Cố Chân Chân dường như nghĩ tới cái gì đó, hai bên má có chút đỏ lên nói: “Mẹ cũng không có gì bạn bè gì cùng đi, tự con giữ lại mà đi đi.”
“Không dưng con đi đến mấy cái tiệc tối là gì chứ, mẹ đi đi, con còn có việc. Bận lắm. Bạn con một hai yêu cầu con tham gia cùng, không đi không được, nếu không người ta sẽ tức giận néu không thấy ai đến tham gia đấy.”
Thật ra, Văn Anh đâu có yêu cầu ai phải tham gia cùng…
Buổi tối, Văn Anh lại tới hỏi Tô Thính Ngôn.
“Chị có đên hay không thê, có đên hay không?”
Tô Thính Ngôn nói: “Tôi… Tôi để mẹ tôi đi…”
“Không được, chị nhất định phải đến. Thật là. Tôi hát chính là bài hát quảng cáo của Trường Linh, chị không tới sao được.”
Tô Thính Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý: “Được được được, tôi đi, tôi đi còn không được sao.”
Văn Anh này thật là càng ngày càng trẻ con.
Nhưng mà hai người lâu ngày trở nên quen thuộc cũng thật sự ở chung rất hợp nhau.
Tuy Văn Anh tính tình trẻ con, nhưng lại thật lòng đối xử với cô, Tô Thính Ngôn thật sự không thể chống lại được người khác đối tốt với mình.
Đêm nay là một bữa tiệc tối do đài truyền hình tổ chức.
Bởi vì tấm vé đã bị đưa cho Cố Chân Chân, sau khi cô tới thì lập tức bị Văn Anh gọi đến hậu trường.
Tô Thính Ngôn thấy Văn Anh còn đang trang điểm, ở một bên nhìn mà thấy nhàm chán.
“Tôi đi ra ngoài đi một chút.”
Làm người nổi tiếng cũng thật khổ, một cậu con trai mà trang điểm cũng phải lâu như vậy.
Tô Thính Ngôn không ngồi yên một chỗ được, định đi ra ngoài, vừa mở cửa lại suýt đụng phải người khác, ngẳng đầu lên thì thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
*Tôi xin lỗi.”
“Cô Tô .” Người kia vóc dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, khi cười thì các nếp nhăn đặc biệt lộ ra, xem ra đây là một người rất thích cười.
Bề ngoài không tệ, nhưng mà Tô Thính Ngôn cũng không quen biết.
“Anh biết tôi à2” Cô cảm thấy lạ, hỏi.
“Đúng vậy, cô Tô , em họ tôi đang theo đuổi cô, lại gióng trống khua chiêng cho cả thế giới biết, đương nhiên tôi phải biết chứ.”
*“,,” Tô Thính Ngôn nghe xong thì sững sờ. Lúc này lại thấy Cố Kiều đi phía sau anh ta, lập tức phản ứng lại.
Đây là người của Lâm Vũ.
Cố Kiều vừa thấy Tô Thính Ngôn thì lập tức cảm thấy chán ghét, ở phía sau nói: “Đây là Phó giám đốc tập đoàn Lâm Vũ, Lâm Khuynh.”
Vừa nói, trên mặt vừa tràn ngập vẻ khinh thường, kiểu “Đến người này mà cũng không biết”.
Tô Thính Ngôn đã hiểu: “Chào anh, anh là anh họ của Lâm Nhứ ư?”
“Đúng vậy.” Lâm Khuynh nhìn cô: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, lần trước Lâm Nhứ đưa cô về nhà, tôi lại không có mặt. Nhưng mà sau đó lại nghe nói cô từ chối, dám từ chối Lâm Nhứ… Cô chính là người đầu tiên, mà sau đó cô lại còn có thể sống mà ra khỏi nhà họ Lâm, càng làm người khác ngạc nhiên…”