Nhưng là Cố Tử Huyên vẫn tay chống phủng cằm, vẻ mặt hâm mộ nói: “Quá lãng mạn.”
Lâm Nhứ lấy ra hai ly rượu vang đỏ: “Nếm thử, mới vừa lấy ra.”
Tô Thính Ngôn uống một ngụm, hương vị xác thật thực rất tốt, không chua không sáp, dư vị mang theo cảm giác ngọt ngào.
Lâm Nhứ nói: “Em muốn ở nước ngoài mở?”
“Không có, cảm thấy có cơ hội thì thử xem, mở rộng quy mô ai không muốn, đặc biệt bây giờ ngành sản xuất đồ ăn Trung Quốc phát triển ở nước ngoài cũng không tệ lắm.”
Lâm Nhứ nói: “Thật ra anh có thể giúp em, mấy chỗ thị trường của người kia anh cũng đều người quen.”
“Không cần lần nào anh cũng phải hỗ trợ.”
“Không có gì, cũng coi như là một loại đầu tư.”
“Anh đang đầu tư vào cái gì.” Tô Thính Ngôn hừ, nghĩ ai là – đứa ngốc vậy, còn đầu tư.
“Đầu tư vợ tương lai.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh: “Anh hà tắt gì…”
*Em không cần thay anh thấy đáng giá hay không, anh là một cái thương nhân, đầu tư là bổn phận của anh, anh có thể làm lớn Lâm Vũ, đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến không biết có đáng giá hay không, bởi vì anh biết đáng giá, cho nên…… Anh mới có thể nỗ lực như vậy.”
Tay Lâm Nhứ miết ly rượu vang đỏ, thoạt nhìn như tôn quý, phảng phát là giống như thần linh, mang theo một loại sương mù, mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Ánh mắt như hồ sâu càng làm người cảm thấy trầm mê, bắt tri bất giác, người Lâm Nhứ đã đến gần lại đây.
Mà chân Tô Thính Ngôn lại giống như bị ghim ở mặt đất, không thể động đậy, mãi cho đến khi môi của anh đã gần trong gang tâc…
Cơ thể mang theo mùi hương nhàn nhạt, càng tản ra mãnh liệt hormone.
Sớm biết rằng người đàn ông này đẹp như vậy, làm người – không thể ngăn cản, cho nên mới rời xa như vậy.
Nhưng một khi tiếp cận, cô cũng cảm thấy…
Khó có thể khống chế muốn chạm đến cô.
Lúc này, tay anh bỗng nhiên ôm tới vòng eo của cô.
Người còn không cử động đã trực tiếp bị anh chặn ngang bế lên.
Tô Thính Ngôn ôm lấy cổ anh, đến khi người hãm ở trên giường đệm mềm mại, đầu cô đều là choáng váng.
Một buổi tối, chỉ nhớ rõ ánh mắt của anh vẫn luôn như lửa nóng vậy, nhìn chằm chằm cô không ngừng, mặc kệ làm động tác gì đều không rời mắt khỏi cô.
Buỏi sáng, Tô Thính Ngôn tỉnh lại, cảm thấy bên người đã không có người.
Cô chạm lên cái đầu đang đau của cô, nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Xong rồi, cái này như thế nào tính?
Nhưng là, không thể không nói, người này… Cách lâu như: vậy, vẫn là như vậy… Dũng mãnh.
Cô cảm thấy trên người mình đau không chịu được, vừa – muốn động một cái lại chú ý tới hai chân đều có chút mềm.
Trong lúc nhất thời áy náy trở thành hư không, thay thế đều là nguyên rủa anh.