“Anh có chỗ nào không thoải mái không?”
“Chỉ là sau lưng anh có hơi ngứa, em xem xem giúp anh có cái gì ở đăng sau không?”
Tô Thính Ngôn ngồi xuống, nhìn anh nghiêng người qua, cô suy nghĩ lung tung gì đó, sau đó vén quân áo của anh lên.
Lưng anh trông rất khỏe, cơ bắp có trật tự rõ ràng, trông có vẻ rất cường tráng.
Vừa nhìn thấy lưng anh, Tô Thính Ngôn không khỏi suy nghĩ trong lòng, thật sự nhìn rât tốt.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó cô lầy tay bắt đầu gãi ngứa đằng sau lưng cho anh, lúc chạm tay vào thì cô tự mình đỏ mặt.
Thanh âm nặng nề của Lâm Nhứ vang lên ở bên tai.
“Làm sao vậy?”
“À… Không có gì…”
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh là người bệnh, sau khi được vớt từ trong nước ra anh đã thay bộ quần áo khác, hương vị trên người. anh, cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trên người anh giống như lúc nào cũng mang một mùi thơm tự nhiên, cũng không hề khiến người khác cảm thây khó chịu.
Tô Thính Ngôn nhớ tới buồi tối ngày hôm đó cũng là cái hương vị này…
Khoảnh khắc nằm trong vòng tay của anh, xung quanh cô luôn được bao bọc bởi mùi vị này.
Cô vốn dĩ nghĩ đó là mùi thơm của sữa tắm, chỉ là hôm nay anh đã tắm rửa ở chỗ này, chắc hẳn cũng không có dùng tới sữa tắm nào cả.
Có vẻ như nó chính là mùi hương từ chính trên người anh ây.
“Sao lại ngừng lại rồi?”
Âm thanh từ tính của anh lại vang lên thêm lần nữa.
“A… Không có gì, không có gì đâu.”
Vậy mà cô lại thất thần sao?
Chết tiệt..
Tô Thính Ngôn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mình trở nên vui vẻ hơn.
“Không có gì đâu. Có lẽ nước hơi bản xíu. Ngày mai nghỉ ngơi cho thật tốt rồi hãng tắm rửa cho sạch sẽ.
“Được rồi.”
Anh nằm xuống.
“Anh muốn nghỉ ngơi, còn em thì sao?”
“Không có gì, một lát nữa em sẽ đi ngủ.”
Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng bản thân đang chăm sóc cho người bệnh, làm sao có thê tùy tiện ngủ được.