Anh ta là nam chính được đoàn phim ưu ái như vậy, không được ăn thịt, ai cũng sẽ không tin.
Nhưng bị Tống Tinh Thần ăn vạ cùng tới vùng sông nước, các cô cũng không biện pháp gì, chỉ là bảo anh cần thận hóa trang mình, đừng khiến cho người ta nhận ra, quy rầy đến cuộc đi chơi của các cô.
Bên này rất nhiều khách sạn cổ kính, ngày thường cũng có rất nhiều du khách tói, thị trần phong cảnh, cực kì xinh đẹp, làm người cảm thấy tâm trạng rất tôt.
Trên đường phố nơi nơi đều bán những quà lưu niệm, „trên núi còn có quán cà phê, cảnh sắc tuyệt đẹp, rất thích ý.
Tô Thính Ngôn sớm đã đặt phòng khách sạn trên mạng, tới rôi đôi phương lại nói.
“Chúng ta bị một lữ hành bao trọn, quên nói với mọi người.”
Lâm Tích Bạch tức giận nói: “Còn như vậy? Các người cũng quá kỳ cục.
Ông chủ khách sạn là một người râu xôm xoàm, xem ra thường mây loại chuyện này, không sao nói: “Các người có thê đi khiêu nại, nhưng chúng ta cũng không có cách nào.”
Tô Thính Ngôn nhìn, kéo Lâm Tích Bạch lại nói: “Được rồi, chúng ta đi địa phương khác, người ta muốn kiếm tiền của đoàn lữ hành, không muốn kiếm tiền của chúng ta.”
“Khách sạn đối diện rất vắng vẻ, các người đi nhất định có phòng.” ông chủ cười, rất “tốt bụng” nhắc nhở.
Tô Thính Ngôn nhìn ông ta, sau khi rời khỏi đây, liệc mắt một cái nhìn đến khách sạn đối diện, thật sự rất văng vẻ, cửa treo thẻ phòng có phòng gân đây.
Tô Thính Ngôn nói: “Vậy thì chúng ta đi tới đó thử xem.”
Lâm Tích Bạch nói: “Nhà trọ bên đó liệu có vần đề gì không, nêu không tại sao không ai đên đó?”
“Đúng vậy, chắc sẽ không có cái gì vân đề đâu, đúng không?”
Tô Thính Ngôn nói: “Cứ đi vào xem xem nôi biệt.”
Sau khi đi vào bên trong, bọn họ lại chủ ng ngôi giặt quân áo ở trong sân..
mạnh quân áo, ngắng đầu lên phát nhiên.
“Áy, nhà trọ đối diện bên kia lại hết phòng sao…”
Tô Thính Ngôn nói, “Sao vậy, người bên kia thường xuyên đề cử nhà trọ của ông sao?”
“Làm gì có ai đề cử cho chứ, bọn họ làm vậy có khác gì chê cười nhà trọ của chúng tôi… Bên đó là nhà trọ do chú của tôi mở, tôi vôn dĩ là nhân viên của bọn họ, lại bị ông ta sa thải, sau đó tôi cũng mở một cái ngay trước mặt bọn họ, kết quả thì… Chậc, đừng có nhắc tới nó nữa.
Tô Thính Ngôn đã hiểu, có lẽ sau khi nhìn thấy người đàn ông có lễ là ông Tống Tinh Thần ở đẳng sau cũng nói: Ông ta cầm ván giặt đồ dùng sức chà hiện có người đi vào thì vô cùng ngạc tự mình mở một cái nhà trọ xong lại bị chính người thân của mình chèn ép, dáng vẻ kia của ông ta quả thật cực kỳ không vui.
Tuy vậy, nơi này nhìn qua không tệ, đô vật xung quanh còn tương: đôi mới, cũng không thiếu thốn cái gì, chẳng qua ở đây vắng vẻ quá mức mà thôi.
“Chúng tôi sẽ ở lại đây. “ Tô Thính Ngôn nói: “Đặt hai phòng. “
Tống Tinh Thần ở đằng sau ló đầu ra: “Phải ở đây thật sao… Cũng được tHÔI.
“Được rồi, tôi đi lầy hành lý của mọi người, mời sang bên này đề làm thủ lục.