Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76:



“Này, anh không làm việc đàng hoàng còn muốn làm gì?”



Cô trực tiếp bị anh kéo ngòi lên đùi.



Ánh mắt lướt lên trên khuôn mặt cô, giống như đang khắc.



ghi dáng vẻ cô vào tận sâu xương cốt, nhìn chăm chú trên khuôn mặt cô, khép hờ đôi mắt, đầu mũi nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mũi cô, hít thở có chút nặng nè.



“Anh…anh đang làm gì vậy?”



Giọng nói của cô nhất thời mềm nhữn vài phần, bị Lâm Nhứ ôm chặt lấy vòng em, chậm chạp căng cứng, cảm giác tê dại dần truyền khắp cơ thẻ, trong chốc lát khiến cô nhấp nhỏm không yên.



Lâm Nhứ lên tiếng: “Em ở nơi này, anh căn bản không có cách nào tập trung làm việc được.”



Giọng nói nồng đậm bốc cháy bên tai, cô vừa muốn dời khuôn mặt sang một bên, đôi môi đã bị anh hung hăng chiếm lấy.



Hô hấp suýt chút nữa không thông, Tô Thính Ngôn sau khi được anh buông ra, đầu óc choáng váng.



Cô mơ màng nhìn anh nói: *Vậy đẻ tôi rời khỏi…”



“Em cho rằng hiện tại em có thể rời khỏi sao2”



Tô Thính Ngôn làm gì có chỗ nào trốn được chứ?



Nhìn đôi mắt đen như mực của anh, vô cùng có khí thế bao bọc lấy cô, khuôn mặt anh tuần quý phái, không chút nhiễm bần nào, tinh xảo vô song, khiến cho người khác dễ dàng thần hồn điên đảo.



Chỉ cần nhìn ngắm cũng đủ khiến người khác say đắm.



Bàn tay của cô đặt trên khuôn mặt anh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cũng không có chút thịt dư thừa nào, nhìn tinh xảo đến mức khiến người khác than thở: “Anh như thế nào lại lớn lên xinh đẹp như vậy.”



Anh cười nhạt, càng áp sát lại gần cô hơn: “Vậy em nhìn ngắm nhiều một chút.”



Áp sát càng gần hơn, đến hơi thở cũng vấn vương gần mũi cô, trong lòng Tô Thính Ngôn không nhịn được khế rung lên: “Làm gì vậy?”



*Em vẫn chưa nhận ra sao?”



“Cái gì?”



“Anh đang lấy lòng em.”



Âm thanh càng ngày càng tiền đến gần, nhiễm vài phần giọng mũi nông đậm, khiên cho trái tim Tô Thính Ngôn nhất thời loạn cả lên.



Đáng ghét!



Người đàn ông này, cũng thật lắm chiêu trò quyến rũ người khác.



“Anh nói anh…anh không phải nói anh không phải người trong ngành sao, anh như thế nào lại biết quyến rũ người khác như vậy.”



“Quyền rũ người khác sao?”



Anh thu lại ánh mắt, cúi thấp đầu nhìn vào đôi môi của cô.



Tràn ngập khát vọng chiếm hữu, khiến cho Tô Thính Ngôn càng có cảm giác bản thân như đang lún sâu vào.



Trái tim bao năm nay chưa từng rung động, vậy mà lại bị anh quyến rũ đến mức vỡ tan nát, vậy mà còn nói là không biết quyền rũ con gái sao?



Anh nói: “Vậy xem như mục đích của anh đã đạt được rồi, anh chính là có ý muốn quyến rũ em…”



“Anh…anh còn có mục đích”



“Đúng vậy, sống đến từng tuổi này, anh cũng không biết rằng bản thân vậy mà lại có thể vì một người con gái lại có thể bỏ ra nhiều công sức lấy lòng như vậy…”



Anh nói anh đang lấy lòng cô sao?



Tại sao?
Chương 77:



Đầu óc Tô Thính Ngôn lúc này cảm thấy không đủ dùng TÔI.



Nhưng còn người Lâm Nhứ này, quyến rũ người khác chỉ làm đến một nữa, sau khi nhìn Tô Thính Ngôn liền lập tức buông cô ra nói: “Anh tiếp tục làm việc đây, nếu không e rằng không cách nào làm việc được mắt.”



Người đàn ông này!!!



Tô Thính Ngôn từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào giống như vậy, có sức hút mạnh mẽ đến như thế, suýt nữa khiến cho Tô Thính Ngôn không màng đến những chuyện khác, chỉ muốn đem bản thân dâng tặng lên cho anh.



Chuyện này cũng thật là đáng sợ…



Tô Khuynh Tình cuối cùng cũng đã có thể đến bệnh viện Lâm Vũ làm việc.



Cô hưng phần không thôi, sau khi nhận được chứng nhận làm việc, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.



Trời vừa sáng, người trong nhà liền bước ra tiễn cô đi làm.



Lại Mỹ Lâm nhìn bộ đồng phục mới của cô, vui vẻ nói: “Nhìn Khuynh Tình của chúng ta này, thật sự quá xinh đẹp rồi. Con bé vừa đến Lâm Vũ nhất định có thể làm mê mệt cả một vùng.”



Tô Thịnh Quốc cũng khó có dịp vui vẻ, nhìn Tô Khuynh Tình dặn dò: “Đến bệnh viện Lâm Vũ rồi nhớ phải chăm chỉ làm việc.”



“Vâng thưa ba, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ không để ba mắt mặt.”



Trong lòng Tô Khuynh Tình cũng tràn ngập xúc động, khi đến Lâm Vũ, tất cả mọi người sớm đã nghe qua, hôm nay Tô Khuynh Tình sẽ đến đây làm việc, được điều đến Khoa ngoại tổng quát.



Lâm Cảnh Trăn cũng đến để đón cô đi làm, khi vừa đến nơi nhìn thấy Tô Khuynh Tình, những người phía sau lần lượt ồn ào nhìn ngắm cả hai người bọn họ. Âm thầm bàn tán: “Người đó chính là Tô Khuynh Tình?”



“Chính là nữ bác sĩ trẻ tuổi có bài luận văn vừa được đăng lên “Tạp chí hội y học”?”



“Đúng vậy, nhưng điều quan trọng nhất không phải là bài luận văn của cô ta, mà cô ta chính là người của bệnh viện Tô Tè, là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, hơn nữa còn là bạn gái của Lâm Cảnh Trăn, công tử nhà họ Lâm.”



“Woa, đúng là trai tài gái sắc.”



“Đúng vậy, còn xinh đẹp như vậy, xem ra đóa hoa bệnh viện của chúng ta phải thành người khác rồi.”



“Nghe nói được điều đến làm việc tại Khoa ngoại khoa tổng hợp, vừa đến liền có thể làm phẫu thuật, làm trợ lý cho chủ nhiệm Trình nữa đó.”



*Dù sao cũng là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Lâm.”



Tô Khuynh Tình có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung về phía mình, cúi tháp đầu có chút xấu hổ, Lâm Cảnh Trăn đứng một bên trong lòng cũng có chút rung động, có được một người bạn gái tài năng như vậy, thật là khiến cho anh cảm thấy vô cùng tự: hào.



Vừa đến Khoa ngoại khoa tổng hợp báo cáo điểm danh, Tô Khuynh Tình nhất thời phát hiện ra Tô Thính Ngôn đang ở bên trong lượn lờ vài vòng



Tô Khuynh Tình lúc này liền cảm thấy có chút kỳ lạ, nói với Lâm Cảnh Trăn đang đứng một bên: “Chị ấy tại sao lại có mặt ở đây.”



Lâm Cảnh Trăn nói: “Nghe nói mẹ của cô ta vừa làm xong phẫu thuật, có lẽ ở lại nơi này chăm sóc dì ấy.”



Tô Khuynh Tình lúc này mới hiểu rõ: “Sau này em ở đây làm việc, cũng có thể giúp chị ấy chăm sóc dì.”



Lâm Cảnh Trăn nhìn Tô Khuynh Tình nói: “Chỉ có em là có tấm lòng lương thiên, quên mắt cô ta đã đối xử với em như thế nào rồi sao?”



Tô Khuynh Tình nói: “Chỉ có một mình chị ấy chống chọi mọi thứ, chúng ta cũng không thể giúp được điều gì, lần này cũng xem như may mắn, em vốn dĩ cho rằng bệnh tình của dì ấy không thẻ làm phẫu thuật được, nhưng mà cũng có người dũng cảm đứng ra làm phẫu thuật, mặc dủ kết quả cuối cùng cũng không ra làm sao, nhưng em cảm thấy vẫn là ông trời có mắt.”



Nghĩ đến Tô Thính Ngôn một mình lẻ loi chăm sóc Cố Chân Chân, trong lòng Lâm Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy chua xót.



Hắn thở dài nói: “Có được một người bạn gái lương thiện như em, anh cũng trở nên lương thiện không ít.”



Tô Khuynh Tình dựa sát vào vòng tay Lâm Cảnh Trăn, nghĩ đến Cố Chân Chân vậy mà thật sự làm phẫu thuật, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là tình huống hiện tại người vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, bắt kỳ ai cũng không biết có cơ hội tỉnh dậy hay không.



Tô Thính Ngôn hôm nay có một ca phẫu thuật, cho nên từ sớm đã đến chuẩn bị.
Chương 78:



Vừa bước ra liền nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn đang đợi cô bên ngoài.



Tô Thính Ngôn mỉm cười lên tiếng trước: “Anh tại sao lại có mặt ở đây?”



“Thính Ngôn, tình huống của dì như thế nào rồi?”



Tô Thính Ngôn cười: “Vẫn ổn, không phiền anh phải nhớ đến.”



Cô vừa muốn bước vào, không chút nào tin tưởng được anh ta lại đột nhiên nồi lòng tốt quan tâm đến cô.



Lâm Cảnh Trăn chặn lại Tô Thính Ngôn không cho cô rời khỏi: “Thính Ngôn, nếu như cô vẫn một lòng muốn đến Lâm Vũ, vậy thì tôi có thể giúp cô đến đây làm việc.”



Tô Thính Ngôn có chút kinh ngạc nói: “Thật vậy sao?”



Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Mặc dù dựa vào học lực của cô, bệnh viện Lâm Vũ nhất định sẽ không nhận người, nhưng tôi có thể nói một tiếng với Lâm Vũ, có lẽ có thể châm chước một chút, có thể sắp xếp cho cô đến làm những công việc đơn giản như khoa kiểm nghiệm.”



Đến khoa kiểm nghiệm, kiểm tra nước tiểu, lấy máu, làm số liệu có đúng không?



Tô Thính Ngôn nhéch môi nói: “Anh như thế nào đột nhiên nảy sinh lòng tốt.”



Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Chuyện tôi cùng Khuynh Tình ở bên nhau, đối với cô tổn thương quá lớn, hiện tại tôi chỉ có một mình còn phải chăm sóc cho dì cũng không phải dễ dàng gì. Dì hiện tại vẫn còn đang hôn mê, chúng ta trước đây dù sao cũng còn chút tình nghĩa, cô cũng là chị gái của Khuynh Tình, tôi chăm sóc cô cũng là chuyện đương nhiên.”



Tô Thính Ngôn ngây người, chị gái của Khuynh Tình sao?



Tô Thính Ngôn chậm rãi đẩy cánh tay của anh ta ra khỏi người mình.



“Không cần, anh xem thường học lực của tôi, chưa chắc người khác cũng coi thường.”



“Cô…” Lâm Cảnh Trăn nhíu mày, “Cô như thế nào lại cứ giữ mặt mũi như vậy, bệnh viện Tô Tề dù sớm hay muộn cũng không tiếp tục làm việc được, ở nơi này mặc dù chỉ làm tại Khoa kiểm nghiệm, nhưng ít nhất cũng là một công việc đàng hoàng, nếu không, với trường đại học hạng ba của cô, cả thủ đô này chỉ cần là một bệnh viện đàng hoàng cùng sẽ không nhận cô vào làm.”



*Ò, cho nên tôi phải cảm ơn sự cất nhắc của anh, không có người nào cần, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ăn. Thế nào, hiện tại chuẩn bị đính hôn với Tô Khuynh Tình, nên cảm thấy có lỗi với tôi rồi sao? Không cần đâu, sau khi làm tổn thương tôi, liền ban tặng cho tôi một thứ anh tự xem là trái táo ngọt, còn muốn tôi đối với anh cảm động đến rơi nước mắt, anh thật là biết tính toán.”



Lâm Cảnh Trăn đứng im nhìn cô, tức giận hừ giọng nói: “Loại người như cô, như thế nào lại không biết tốt xấu chứ.”



*Xua đuổi ăn mày cũng không có xua đuổi như cô,”



Tô Thính Ngôn bước vào bên trong.



Lâm Cảnh Ngôn tức giận hừ lớn.



Vừa bước vào trong, Tô Thính Ngôn liền nhìn thấy Tô Khuynh Tình.



Nhìn thấy cô ta mặc một áo blouse trắng, bảng tên phía trên viết Khoa ngoại khoa tổng hợp, xem ra có lẽ là bác sĩ ngoại khoa rồi.



Lâm Vũ sẽ không tùy tiện nhận bác sĩ trẻ tuổi như Tô Khuynh Tình.



Xem ra Lâm Cảnh Trăn trung gian cũng đã phát huy không ít tác dụng.



Nực cười nhất chính là tốn biết bao nhiêu công sức mới sắp xếp cho Tô Khuynh Tình vào làm việc trong Khoa ngoại khoa tổng hợp, sau đó tùy tiện tìm một công việc cho cô, còn muốn cô cảm động rơi nước mắt vì việc này sao?



Anh ta dựa vào thứ gì chứ?



Là Lâm Cảnh Trăn đã quá đề cao bản thân mình hay là anh ta đã quá coi thường cô rồi?



Tô Khuynh Tình vừa nghe đến Tô Thính Ngôn thì ngay lập tức nói: “Chị, em vừa mới nói chuyện với Cảnh Trăn, để anh ấy nói với Lâm Vũ cho chị tới chỗ của Lâm Vũ làm việc, như vậy là chị với em có thể làm chung một chỗ rồi.”



Tôn Thính Ngôn nghe vậy liền bước vào trong vừa đi vừa nói: “Có phải hay không là anh ta tùy tiện ném cho chị một viên kẹo, ý muốn nói với chị rằng giúp cô là đã cho cô thể diện rồi, cô nhất định phải chớp lấy viên kẹo này chứ?
Chương 79:



Không cần, anh ta muốn chị vào phòng thí nghiệm, nhưng tiếc là chị không muốn đi. “



Vốn là Tô Khuynh Tình cũng không muốn Tô Thính Ngôn đến.



Nhưng lại nghe Tô Thính Ngôn từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta vẫn ngạc nhiên bước tới nói: “Sao vậy chị, chẳng lẽ chị nghĩ phòng xét nghiệm không tốt sao? Phòng xét nghiệm rất dễ mà, có thể lãnh lương cứng, đi làm đúng giờ. Chị còn có thể ở gần đây tiện đến bệnh viện để chăm Sóc dÌ… “



*Tốt như vậy sao em không đi?” Tô Thính Ngôn quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Khuynh Tình.



Tô Khuynh Tình ngẩn người ra: “Em, em phải vào khoa ngoại…”



Cô ta cúi đầu nhìn xuống bảng khoa ngoại trên áo, khóe miệng không kìm chế được nhéch lên.



Tô Thính Ngôn nói: “A, cám ơn em đã bố thí cái mà em không thèm cho chị”.



Vẻ mặt Tô Khuynh Tình lúng túng: “Ý em không phải như vậy, chị, Cảnh Trăn cũng rất có lòng, anh ấy cũng muốn tìm cho chị một vị trí tốt hơn, nhưng chị cũng biết Lâm Vũ vẫn là cái bệnh viện rất nê nếp, không thể tùy tiện mà sắp xếp người cho vào được.”



Tô Tính Ngôn nhìn một thân áo blouse của cô ta: “Vậy anh ta trăm phương ngàn kế để nhét em vào đây, thì tốn bao nhiêu tiền rồi?”



“Em… Em không có, cũng chỉ là trùng hợp, đúng lúc em nộp một cái luận văn.”



“Ò, ý em là em đủ tư cách mới có thể vào đây. Chị thì không có tư cách này. Tùy tiện cho chị một cái vị trí là đã mang ơn lắm rồi, phải không? Như chị là một con chó, tôi cho chị một khúc xương, chị phải chắp tay vái lạy tôi?”



“Chị đừng nóng giận, đó chỉ là ý kiến của em…”



Cô ta cúi đầu, lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt đã nhanh chóng lăn dài.



Lúc này Lâm Cảnh Trăn từ phía sau vội vàng chạy tới.



“Khuynh Tình, đừng tiếp tục nói chuyện với loại người không biết tốt xấu này. Người ta cũng không cần. Chúng ta đã từng thất vọng. Hừ, anh thấy em thật đáng thương.



Người đáng thương hẳn có chỗ đáng ghét, chính là đang nói cô”



Tô Thính Ngôn nắm tay lại, bước về phía trước một cách quyết liệt.



“Lâm Cảnh Trăn, anh không quan tâm tôi. Còn rất nhiều người quan tâm tôi. Bố thí của anh tôi không cần. Chỉ là không biết tốt xấu cái gì? Tôi đã vào Lâm Vũ rồi, cũng không cần anh phải bố thí.”



“Sao?Cô có thể vào Lâm Vũ?”



Lâm Cảnh Trăn không kiêng nể gì mà cười một cách trơ’ trẻn.



Nhưng mà Tô Thính Ngôn chậm rãi thư thái đi tới bên cạnh.



“Xin chào, tôi là Tô Thính Ngôn, đến đây để báo cáo.”



“À, bác sĩ Tô đến rồi, Trưởng khoa Vương của chúng tôi đang đợi cô đây.”



Cái gì?



Cô ấy thực sự đến đây để báo cáo?



Lăm Cảnh Trăn ôm Tô Khuynh Tình, tay ngoài ý muốn buông ra.



Nhìn thấy Tô Thính Ngôn đang bước vào cùng những người khác.



Nhất thời Tô Khuynh Tình không có phản ứng kịp.



Mặt cô ta cứng lại trong giây lát rồi mới nở ra một nụ cười.



“Cảnh Trăn, chị… Hóa ra chị ấy đã có đường lui rồi, nhưng bằng cấp của chị ấy… làm sao chị ấy vào đây được?”



Lâm Cảnh Trăn cũng không biết.



Anh ta không tin, cau mày nhìn vào bên trong, nghe được câu hỏi của Tô Khuynh Tình, anh ta làm bằm nói: “Không có khả năng Lâm Vũ muốn cô ấy. Chẳng lẽ bọn họ đã làm Sai.
Chương 80:



Anh ta vội vàng kéo tay cô y tá hỏi: “Tô Thính Ngôn vào khoa nào?”.



“Vào khoa ngoại tim mạch.”



Tô Khuynh Tình ngạc nhiên nói: “Đi theo Trưởng khoa ‘Vương sao?”



“Đúng vậy.”



Tô Khuynh Tình vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào thì Tô Thính Ngôn mới bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật.



Sau 8 giờ phẫu thuật mở ngực xong, mọi người lần lượt rời đi.



Tô Thính Ngôn đi ra sau, xoa đôi chân đã đứng một lúc lâu của mình.



Tuy cô không có tư cách thực hiện cuộc giải phẫu, nhưng đứng quan sát mấy giờ liền cũng cảm thấy hơi mệt.



Lúc này, Lâm Tích Bạch ở một bên đi tới.



“Nghe nói cậu phẫu thuật nữa à, tớ tới đón cậu đi ra ngoài ăn nè.”



Hai bệnh viện tương đối gần nhau, chỉ khác ở chỗ một nơi là bệnh viện công lập, một nơi là bệnh viện tư nhân.



Danh tiếng cũng không chênh nhau máy.



Lâm Tích Bạch tới đây tốn 10 phút, dư thời gian tới để ăn một bữa cơm xong rồi về.



Lâm Tích Bạch đã nghe việc Tô Khuynh Tình cũng làm ở bệnh viện này.



“Nghe nói Lâm Cảnh Trăn tốn không ít tiền mới nhét cô ta vô được đây, vậy mà làm như tự bản thân mình vô được giống như cậu.”



“Không sao, không phải tớ cũng dựa vào quan hệ mới được vào sao.” Tô Thính Ngôn thờ ơ nói.



Lâm Tích Bạch không đồng tình nói, “Làm gì giống nhau, chúng ta chiếm được sự yêu mến của ông cụ Lâm là do dựa vào bản lĩnh của mình mà…”



Tô Thính Ngôn cười ‘Tiến vào là do Lâm Cảnh Trăn, còn sau này ở lại hay rời đi là do chính bản thân cô ta.”



“Hừ, để tớ xem cô ta tiếp tục khoe khoang ra sao, ngược lại tớ muốn nhìn coi cô ta tự cao như này, sau này dáng vẻ khi ngã xuống sẽ giống cái gì.”



Hai người đang xếp hàng mua cơm tối, bỗng nhiên mọi người vây quanh một người đàn ông nằm ở dưới đất.



“Không xong rồi, Văn Anh cậu bị sao vậy…. Nhanh, gọi bác sĩ tới.”



Người bên cạnh bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhìn khắp nơi một cách hoang mang.



Tô Thính Ngôn thanh tao đi tới rất nhanh.



“Đừng cử động, tôi là bác sĩ.”



Người phía sau còn muốn ngăn cản, nhưng khi thấy thẻ treo trước ngực của Tô Thính Ngôn mới biết cô thật sự là bác sĩ.



Người đàn ông đang nằm kia nhìn rất thanh tú, nhìn qua con người thì trắng trẻo, tuổi tác cũng không lớn lắm.



Tô Thính Ngôn chỉ nhìn qua loa một chút.



“Đừng cử động, cậu ta bị suy tim, nếu không muốn chết thì cần phải phẫu thuật ngay lập tức.”



“Cái gì mà suy tim, cái gì mà chết chứ, cô có làm được hay không, sao cô vừa nhìn lại nói suy tim.”



Tô Thính Ngôn làm như không thấy, để người nằm dưới đất, lầy ra một viên thuốc nhét vào miệng cậu ta.



Quay đầu nói với Lâm Tích Bạch, “Khỏi cần gọi xe cứu thương, Lâm Vũ ở ngay bên cạnh kêu người ta lái xe qua đây, đưa đi là được rồi.”



Sau khi uống viên thuốc kia xong, người thanh niên đó liền chậm rãi tỉnh dậy.



Yếu ớt nhìn người trước mắt.
Chương 81:



Tô Thính Ngôn nói với cậu ta, “Hô hấp đều đặn vào, cậu sẽ được bệnh viện liền, không có sao đây.”



Người thanh niên đó mơ mơ màng màng nhìn Tô Thính Ngôn, một lát sau thì nhẹ nhàng gật đầu.



“Cô là bác sĩ à2”



Tô Thính Ngôn lấy tắm thẻ đeo trước ngực ra, “Ừ.”



Cậu ta thấy tắm thẻ xong, sau đó gật đầu.



Xe rất nhanh liền đến, cậu ta đã được mang tới bệnh viện.



Lâm Tích Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tô Thính Ngôn, “Ra ngoài đều có thể gặp người bị bệnh suy tim, anh ta không sao chứ?”



“Cấp tính, chỉ cần trở về điều trị thật tốt, có lẽ sẽ không sao đâu, anh ta còn trẻ, phát hiện kịp thời nên còn có thể điều trị.”



“Hì hì, còn không phải là do gặp được Thính Ngôn nhà chúng ta lợi hại, Thính Ngôn vẫn là lợi hại nhát.”



“Cậu thôi đi.”



Lâm Tích Bạch ôm Tô Thính Ngôn, hai người sau khi ăn tối xong thì chia ra ai về bệnh viện người ấy.”



Lúc sau bỗng nhiên Lâm Tích Bạch gọi điện cho Tô Thính Ngôn.



“Cậu có biết người chúng ta về cứu là ai không?”



“Là ai?”



“Chính là Văn Anh tiểu thịt tươi nỗi tiếng nhát dạo gần đây đó, khó trách tớ thấy cậu ta khá quen mắt, còn đẹp trai đến vậy, đáng tiếc là lúc ấy tớ không nhận ra, khi thấy thông tin trên mang nói rằng cậu ta đến bệnh viện thì tớ mới nhớ ra.”



Tô Thính Ngôn có ấn tượng về một số ngôi sao lớn, còn những người mới thì thật sự biết khá về họ.



Lên mạng tra thì mới biết được thì ra cậu ta rất là nồi tiếng.



Hiện tại toàn bộ bệnh viện trên dưới ai cũng biết Văn Anh đang nhập viện ở đây.



Cả ngày hôm nay Tô Khuynh Tình không làm cái gì hét, chỉ khi nào đến giờ ăn cơm mới ra ngoài.



Lại không biết, khi vừa về chợt thấy Fans hâm mộ đem một đống lễ vật tới đây.



Làm cho Tô Khuynh Tình hết hồn.



Một bàn toàn đồ ăn, đồ dùng, cái gì cũng có cả, làm các bác sĩ khác cũng ở trong phòng ngưỡng mộ đến đỏ mắt.



“Bác sĩ Tô, cô thật lợi hại, nhiều đồ ăn như vậy, cô cứu được Văn Anh, chắc sắp nỗi tiếng rồi…”



Trên mặt Tô Khuynh Tình có chút khó hiểu.



“Như này là sao… 2”



“Mọi người biết hết rồi, hồi nãy người đại diện của Văn Anh đã nói tất cả, việc Văn Anh bỗng nhiên ngất xỉu ở ngoài đường, hiện tại người hâm mộ tra ra được, nên đến đây tặng quà… Ở bên ngoài bị suy tim mà cô cũng dám cứu giúp, thật sự rất lợi hại nha.”



“Đúng là tốt nghiệp đại học Berkeley có khác.”



“Năng lực phán đoán rất tốt… Nếu là tôi thì tôi sẽ không biết đó là bệnh gì chỉ qua một cái nhìn thôi đâu.”



“Với lại cứu một người bị suy tim, cho dù là mấy phút thôi, nếu thời gian vàng qua đi thì cũng như không.”



Trên mặt Tô Khuynh Tình ửng đỏ, tuy không biết tại sao lúc về mọi người lại như này, nhưng khi thấy mọi người hâm mộ mà nhìn mình, Tô Thính Ngôn chỉ có thể cúi đầu xuống xoa rối tóc, xin lỗi nói, “Mọi người đừng khen tôi, tôi cũng có tốt lành gì.”



“Xin lỗi cái gì, cô làm vậy là đúng mà.”



“Đầu tiên khi xảy ra tin tức lớn như vậy, bác sĩ Tô có thể…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK