Lâm Nhứ quay đầu lại nói: “Chúng tôi đi trước.”
Sau đó, lời nói cũng không nói lần thứ hai, thật sự trực tiệp đi khỏi…
Trên đường Tô Thính Ngôn còn thầy kỳ quái là chỗ nào, lại thây tới một nơi giồng như công viên, ngay lúc đi vào, cô liễc mắt nhìn một cái, bên trong lại không có một du khách nào, người đứng ở cửa còn rất cần thận, nhìn thây là Lâm Nhứ mới cung kính cúi đầu nói: “Tiên sinh.”
Lại thấy Tô Thính Ngôn ở một bên, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Mark thế nào rồi?”
“Thân thể rất tốt, ăn cái gì cũng được.”
Tô Thính Ngôn nói: “Mark là?”
“Anh nuôi.”
Cô nói: “Cái này là…”
“Cái này là trước đây lúc đi Châu Phi, anh giải cứu một con, cha mẹ nó đều đã chết, anh đã nuôi nhiều năm rồi.
“Anh thật là…”
“Vốn dĩ mang theo nuôi bên người, nhưng mà, phạm vi hoạt động của nó quá lớn, đành phải mua cho nó nơi này.”
Nhân viên công tác ở một bên cười nói: “Khi đó là chính tiên sinh đi chơi một mình, gặp không ít chó hoang, từ trong hoàn cảnh này cứu Mark.”
Chó hoang…
Kia chính là loại động vật quần cư vừa hung dữ lại mạnh mẽ.
“Cũng là do may mắn.” Lâm Nhứ nói.
Tô Thính Ngôn lại không nghĩ vậy, người đàn ông này còn có một mặt như vậy.
“Xem ra trước kia anh cũng đi qua rất nhiều nơi rồi nha.”
“Đúng vậy, em có thể nói, em có thể từ từ hiều biết càng nhiều về anh.”
Anh cười nhìn Tô Thính Ngôn.