Vài người rất nhanh chạy đến.
“Ai báo cảnh sát.”
Lại Mỹ Lâm lập tức khóc lóc nói: “Cậu ta, chính là cậu ta, đánh tôi, các người xem mặt tôi.”
Không biết Ninh Ly rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực, tóm lại, mặt Lại Mỹ Lâm hiện tại đúng thật rất khó nhìn.
Sưng đến cảnh sát nhìn đều muốn Cười.
Tô Thính Ngôn ra đến nói: là bà ta gây chuyện trước.”
“Việc này “Mặc kệ là cái gì, đều phải vào Cục Cảnh Sát rồi nói sau.”
Lại Mỹ Lâm trong lòng nghĩ, gần đây mỗi ngày bà ta đi chơi mạt chược ở Cục Cảnh Sát lí chính nịnh bợ một vị phu nhân, người kia rất có quyền.
Đến lúc đó cho người đến nói một chút, đều có thể làm cậu ta ở tù mọt gông.
Ninh Ly nói: “ được rồi, còn không phải là vào bên trong sao, tôi đâu phải chưa bao giờ vào đâu.”
Bộ dáng bình tĩnh đó, làm Lại Mỹ Lâm càng cảm thấy khinh thường.
Quả nhiên là cái tên côn đồ.
Bà ta nhìn Cố Chân Chân nói: “Nhìn xem các người đã chọc phải cái rác rưởi gì.”
Cảnh sát cũng nhìn nói: “Được rồi chúng ta đi Cục Cảnh Sát nói chuyện.”
Trong chốc lát, mọi người đi tới Cục Cảnh Sát.
Tô Thính Ngôn nói: ” Ø đây có camera giám sát, các người có thê nhìn xem, người phụ nữ tự mình chủ động tới cửa trước.”
Lại Mỹ Lâm nhìn thấy bà ta nhanh như vậy bị giám sát, đứng ở phía sau nội tâm rên rỉ.
Xác thật lời bà ta nói có chút xấu hồ.
Bà ta nhìn Tô Thính Ngôn: “Tôi. nói, không. biết cô từ nơi nào tìm tới bàng môn tả đạo, Trường Linh hỗn loạn đến như vậy, muôn giám sát tôi cứ việc làm, hừ.”
Tô Thính Ngôn liếc mắt nhìn bà ta một cái.
“Miệng sưng thành như vậy cũng ngăn không được bà nói có phải không?”
Lại Mỹ Lâm hừ quay đầu lại.
Tuy bà ta cắn răng không nói lời nào nhưng trong lòng nghĩ chốc lát nữa cho cô đẹp mặt.
Lúc này.
Đẳng sau, có một người phụ nữ đi vào.
“Làm sao vậy, Mỹ Lâm, ai u, mặt bà sao lại như vậy.”
Người tới là một vị phu nhân quần áo sang trong quý phái, trực tiếp đi đến chỗ Lại Mỹ Lâm.