Sau khi xuống máy bay, Tô Thính Ngôn nhìn anh “Chân anh có đau không?”
“Cái chân thứ ba có chút.”
Đồ lưu manh!
“Cho em biết như thế nào là lưu manh” Lâm Nhứ Tô Thính Ngôn nói “Anh …. anh đang làm gì vậy?”
Lâm Nhứ nói “Cộng đồng mạng cho rằng anh bình thường quá nghiêm túc, nên anh sẽ đùa giỡn nhiêu hơn.”
“Anh ít nghe theo lời của cộng đồng mạng, được không!”
“Em không thích sao?”
“Anh… anh dù sao cũng đừng nghe. “
Tô Thính Ngôn dẫn đầu đi vài bước, đưa Cô Chân Chân cùng nhau ra ngoài tập hợp với binh sĩ.
Trong đội ngũ của Lâm Nhứ., chỉ có một người được ở một phòng, báo danh hai người.
Những người còn lại đêu là những người trung niên và cao tuổi, trông giông như một màu hoàng hôn đỏ, mọi người không ai lên mạng, nên không ai-biết Lâm Nhứ là ai và Tô Thính Ngôn là ai.
Mọi người đều đang tìm kiếm đồng đội, nhìn Cố Chân Chân, một bác gái hâm mộ nói.
“Thật vui khi bà dẫn con gái và con rễ của mình đến.”
Cố Chân Chân cười không khép được miệng.
Tô Thính Ngôn ở một bên nói: “Không phải là con rê, đây là…
Cô nhìn Lâm Nhứ, nắm lấy cánh tay của anh “Là anh trai của con.”
*Ò, không phải. là…à hai đứa lớn lên quả thực có điềm giống nhau”
Lâm Nhứ nghe xong, vốn dĩ không, vui, lúc này lại cười nói “Thật sao, rât nhiều người qua đường nói tụi con có tướng phu thê.”
“Anh hai, anh nói bậy gì đó. “Tô Thính Ngôn âm thâm véo véo eo anh.
Lâm Nhứ hít khà một tiếng, nhìn cô cười.
Bác gái bên cạnh vẫn còn hâm mộ.
“Con trai con gái của bà thật sự rất đẹp, kết hôn rôi sao?”
Mặc dù biết lời tán gẫu của các bác gái khẳng định là như vậy, nhưng thật sự nghe xong vân cảm thây….
Tại sao sớm như vậy đã bắt đầu rồi.
Có Chân Chân nhìn hai người, mím môi cười “Không có.”
“G), phải không? Vẫn chưa sao.” Lúc này các bác gái bật cười.
Tô Thính Ngôn nghe không nổi nữa, kéo Lâm Nhứ đi vê phía trước.
Bác gái kia đã kéo Cố Chân Chân đến đề trò chuyện.
Tô Thính Ngôn và Lâm Nhứ ngồi ở phía trước.