“Đúng vậy.” Tô Thính Ngôn hào phóng nói: “Bọn họ đắc tội tôi, làm sao mà không trả thù cho được.”
“Cô, vì sao cô lại lợi dụng tôi chứ?”
“Bởi vì anh là người dễ lợi dụng chứ sao.”
“GÓT Lâm Tích Bạch cũng cười hì hì.
“Anh giúp chúng ta giải tỏa cơn tức này không tốt sao, dù sao thì chuyện này cũng có lợi với danh tiếng của anh mà.”
“Cô… Cô cũng im miệng giùm tôi.”
Tống Tinh Thần nhìn Lâm Nhứ: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, người phụ nữ này chính là một người xâu xa và đầy mưu mô như thế nào. Cô ấy có thù sẽ trả, không hề có chút lương thiện tí tỉ nào.
Lâm Nhứ nói: “Muốn người lương: thiện như thế để làm cái gì? Tôi cũng không muôn sinh Jesus, vậy thì đâu cân một thánh mâu Maria.”
Phì..
Lâm Nhứ vẫn luôn giữ dáng vẻ độc miệng như ngày thường.
Tống Tinh Thần bị anh mỉa cho tới mức không phản bác được lời nào.
Để trả thù lại, Tống Tinh Thần càm thực đơn kêu món liên tục.
“Nhiều thêm một chút nữa, dù sao cũng là Lâm Nhứ trả tiên.”
Lậm Nhứ nói: “Hứa với cậu, tôi trả tiền, nhất định sẽ trả.”
Rhiihilsð Tô Thính Ngôn suy nghĩ, bản thân coi như bị anh tính kê, cô cũng vô cùng tự nhiên không khách khí ăn hét.
Lúc đi ra ngoài, cô còn mua thêm mây món tráng miệng, lại mua thêm một ít đò trang sức ở đây.
Nơi này có rất nhiều nhà trọ, khách du lịch cũng rất nhiều.
Mây dòng sông nhỏ nối tiệp nhau ở khắp noï, lúc bọn họ đi bộ ở bên ngoài, Lâm Tích Bạch toàn đi dọc theo bờ sông, nhìn thấy không ít người ở dưới giăng lông đèn ở trên mặt sông, cô nhanh chỏng xồổm xuống nói: “A, đẹp quá đi.”.
Tô Thính Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn, phía sau, Tông Tỉnh Thần nói: “Nghe nói trọng SỐ máy cái đèn. ở đây, có một cái rất đẹp, nếu ai có thể cướp được thì có thể cầu được một điều ước, rất linh nghiệm.”
Tô Thính Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn, phía sau, Tổng Tỉnh Thần nói: “Nghe nói trong số mây cái đèn ở đây, có một cái rất đẹp, nêu ai có thể cướp được thì có thể cầu được một điêu ước, rất linh nghiệm.”
“Thật vậy chăng? Vậy thì để tôi đi xuống dưới đó lây.”
*“Phì, cô chỉ có thể ngồi trên bờ mà vớt lấy, không thê đi thẳng xuống đó được, cái đô ngu ngôc.
“Anh, anh mới ngốc, tất nhiên là tôi biết điều đó, chẳng qua tôi chỉ muốn nói đùa một chút thôi, một lời nói giỡn như vậy mà anh cũng không hiểu, anh mới ngốc hơn.”
Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Tích Bạch, Lâm Tích Bạch cũng không thèm để Mi tới anh ta, cô ngắng đâu lên: “Thính Ngôn, cậu có muôn vớt cái đèn hoa đỏ lên không?”
Tô Thính Ngôn vỗ tay: “Tất nhiên tớ cũng muôn.”
Lâm Nhứ nghe vậy thì nhìn cô: “Em cũng muôn lây nó sao?”