Mọi người giật mình nhìn, đều nói Lâm Nhứ theo đuổi Tô Thính Ngôn rất căng, hiện tại xem ra, quả nhiên là thật sự.
Nhìn thấy Lâm Nhứ tới, khiến mọi người càng ngậm miệng.
Ánh mắt lại còn không khỏi nhìn về phía bên này.
Tô Thính Ngôn nói: “Sao anh lại tới đây?”
Lâm Nhứ nói: “Nghe nói em muốn ghi chương trình này, nên đến đây nhìn xem.
“Nhìn xem thì có thể, không được làm phiền, không được phép vào.”
“Yên tâm.”
Lâm Nhứ đi tới ngồi xuống, đạo diễn vội qua đi chào hỏi.
Lâm Nhứ hơi nâng tay lên nói: “Đi đi, coi như tôi không tôn tại là được.”
Lúc nhìn vê phía Tô Thính Ngôn,trên mặt mang theo ý cười, nói thêm một câu, “Ngôn Ngôn nói, không cho tôi làm phiên.”
Xem ra khi ông chủ sủng nịch thật là đáng sợ.
Mấy người đều trở về ngồi xuống.
Ghi hình chương trình này thật sự thực nhàm chán, Tô Thính Ngôn rất nhanh đã quay xong, Lâm Nhứ liền lại đây chờ cô thay quân áo.
Thay đồ xong, các minh tinh khác đi đến chỗ khác quay, Tô Thính Ngôn cũng muôn đi theo.
Mọi người vốn dĩ vẫn ngồi xe buýt để đi, Lâm Nhứ nhìn xe buýt, trực tiệp nói với chương trình: “Tôi có thê đưa cô ây đi không?”
“Có thể, có thể, đương nhiên có thể.”
Vì thế, mọi người trơ mắt nhìn Lâm Nhứ mang theo Tô Thính Ngôn đi bằng siêu xe Maybach, từng bước chương 267: Sủng nịch từng bước rưng rưng nước mắt lên xe buýt của mình….
Phan Thiến bị Trường Linh đưa đến làm người phục vụ.
| chương 268: Làm việc Phan Thiên sở dĩ gọi là Phan thiến cũng là có nguyên nhân, giọng nói của cô ta cực kỳ ẻo lả điệu đà.
Có người rất có thành kiến với cô ta, luôn luôn cảm thấy Phan Thiền nói chuyện giống như trong miệng đang ngậm cái gì vậy.
Phan Thiến ở trước màn ảnh cũng cực thích khoa trương, ở đâu cũng – nói chuyện với fans, mỗi một câu một câu đều đáng yêu, cũng rất nhiệt tình với fans.
Phía dưới, Lâm Tích Bạch nghe xong không nhịn được từng trận run run.
“Này nói chuyện cũng quá…. Tớ sợ cô ta cứ nói kiểu này thì sẽ không thở ra hơi.”
Lâm Nhứ quay đầu lại, nhìn cách bài trí ở đây, lập tức sững lại.
Tô Thính Ngôn đi qua đi: “Thế nào, Lâm tổng, cho ý kiên đi, khách sạn làm như thế nào?”
Lâm Nhứ gật đầu: “Không tồi, quả là nhìn xa rồi: rộng, không hồ là Tô tổng.”