Khi Tống Tinh Thần về tới nhà trọ, anh ta nhìn Lâm Nhứ đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng mình, đứng bên cạnh nói: ‘Chậc chậc, không thể tưởng tượng nỗi, đường đường là một Lâm Nhứ đầy uy nghiêm như thế, chỉ vì muốn lừa gạt con gái nhà người ta, lại làm ra cái chuyện đây xâu xa như thế này.”
“Cậu có ý kiến gì sao?”
“Đáng SỢ quá đi, cậu nói xem sao bản thân cậu không cảm thầy xấu hỗ như vậy hả?”
“Xáu hỗ như thế nào cơ?”
“Một người có thể đạt đến trình độ bơi lội chuyên nghiệp như cậu, ngay cả bơi tự do, bơi ếch, bơi ngủa. Lúc học đại học cậu cũng được xếp hạng A về môn bơi lội. Vậy mà lúc cậu rơi xuÔng sông | lại muôn người khác cứu.
mình, cậu vẫn không cảm thấy xấu hỗ sao?”
“Lúc đó tôi hơi hoảng, chỗ đó cũng không phải bề bơi.”
“Ò, người ta lúc nhảy xuống đề cứu cậu, cậu cũng không chịu, lại còn đòi ngâm trong nước thêm một lát, còn đây người tới cứu cậu ra, cái này cũng quá xảo quyệt rôi.”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy, đi ra ngoài hộ tôi.” Lâm Nhứ trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
“Rồi rồi, đi ra thì đi ra, cậu nắm cổ áo lôi tôi đi để làm gì?”
Tống Tỉnh Thần mở cửa…
“Móa nó…”
Ở trước cửa, Tô Thính Ngôn vẫn đang câm trên tay một đồng quân áo, cô nghiêng đầu dựa trên cảnh cửa.
Sắc mặt của Tống Tinh Thần khẽ thay đổi.
“Nghe này… Thính Ngôn, tại sao cô… lại ởchô này…”
Lâm Nhứ cũng bước ra.
Tô Thính Ngôn nhìn hai người.
“À, được rồi, kỹ thuật diễn của hai người. thật sự rất lợi hại, không hồ là diễn viên nồi tiếng!”
bổ Tô Thính Ngôn ném quần áo Lâm Nhứ xung, cô xoay người bỏ đi.
Khóe miệng Tống Tinh Thần run rấy.
Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Nhứ mặt vô cảm nhìn mình.
“Rất xin lỗi, thành thật xin lỗi… Lâm Nhứ, tôi sai rôi, tôi, tôi chắc chắn sẽ đi xin lỗi… Tôi sẽ đi giải thích rõ ràng, là tự tôi tự biên tự diễn kịch một mình, không có liên quan gì tới cậu cả..
“Không cần.”
Lâm Nhứ trừng mắt nhìn anh ta một cái.
“Chi phí cho chuyến đi lần này là cậu bao hết nhé.”
Hu hu hu.
Quên đi, anh ta nên trở về thu dọn đồ đạc đã.
Tô Thính Ngôn bực bội về phòng.