“Người có thân phận thấp kém nhữ bà, ở nơi này của tôi, muôn nghiền chết bà, cũng chẳng khác gì nghiên _ chết một con kiến hôi cả, cho nên, làm người phải | biết thức thời một chút, tôt nhật vân nên ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, nếu không cho đến lúc đó đừng nói cái mạng này của bà có thể .giữ được hay không, cho dủ bây giờ tôi có ném bà vào cái nơi xó xỉnh nào đó, cả đời này bà cũng đừng hòng mong thoát khỏi đó được. ˆ “Cô, cô làm vậy cũng coi thường người khác quá đi.” Hứa Thanh nói.
Nghe Hứa Thanh nói như vậy, biểu cảm của Có Giao càng lộ ra vẻ đắc ý: “Tôi cứ cọi thường bà đấy thì sao?
Tôi thích nhất là bắt nạt máy ” quời như bà vậy, dù sao thì bà cũng đâu có cách nào đánh lại tôi.”
Hứa Thanh xách túi: “Quên đi, tôi | cũng không muôn nhiều lời với cô, tôi vê trước.”
“Bà không được đi, đã chọc giận tôi còn muôn chạy sao.”
Có Giao ném một ánh mắt cho người đứng ở bên cạnh, ra hiệu cho người đi qua.
Hai người bước tới ngăn cản Hứa Thanh.
Hứa Thanh chỉ có thể quay đầu, lạnh lùng nhìn Cố Giao: “Cô đừng có khinh thường người khác quá đáng như thê, nêu cô cứ như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Cố Giao cảm thấy mình đang nghe một chuyện hài, cô ta che miệng cười haha.
Ở trong mắt của cô ta, loại người như thê này quả thật muốn khi dễ thì cứ khi dễ, và bọn họ cũng không bao giờ cảm thấy đó là vấn đề.
| Bất quá cũng chỉ là một bảo mẫu, ở | troNc nhà bọn họ, cho dù bảo mẫu chỉ phạm sai lầm có một chút, nhưng chắc chắn sẽ bị đuôi ra ngoài.
Cho nên những bảo mẫu đó khi nhìn thấy cô ta đêu nơm nớp lo sợ gọi một tiếng đại tiêu thư.
Lúc trước cô ta coi bọn họ không khác gì thuộc hạ, cho nên bây giờ ở trong mắt cô ta, những người này ng chỉ là hạ nhân hạng nhật mà thôi Hiện tại cô ta nghe đối phương nói chương 277: Quyên Quý không khách khí với mình, cô ta cũng không thèm để ý tới.
– Hứa Thanh lập tức lấy điện thoại ra..
“Tôi ở đây đang gặp một chút phiền phức.”
Bà ta nói xong thì treo điện thoại, Có Giao nói thẳng: “Bà kêu Tô Thính Ngôn tới đây sao? Cô ta có đến cũng vô dụng thôi; tìm người nhà của bà cũng càng vô ích hơn.”
Tuy nhiên, những người tới đây lại là những kẻ mặc đồ đen.
Có Giao nhìn thấy thì ngạc nhiên, cô ta thấy những người đó đang bước tới đây, trực tiệp trần áp những kẻ đang ngăn cản đường ởi của Hứa Thanh.
Có Giao hoảng sợ, không khỏi kêu lên: “Các người là ai, các người từ nơi nào tới, tội chính là đại tiêu thư của Cố gia đấy.”
Hứa thanh hừ một tiếng, nhìn Có Giao.
“Ở thủ đô này mà cô còn dám nói mình là đại tiêu thư của Có gia ở khắp nơi, ở đây cũng có rất nhiều người đi ngang qua đây, cũng không mở to hai mắt ra nhìn cho rõ ràng.”
– Cái gì?
Người này không phải chỉ là một hạ nhân thôi sao? ` Nhưng không đợi Cố Giao nói thêm cái gì, mây người mặc: đồ đen kia đã cùng nhau giữ lấy người Cố Giao.
“Các người làm gì thế, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi…”
Thời điểm Cố Giao bị lộng: vào cục cảnh sát, cô ta cũng chưa hiểu ra được, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.