Lâm Tích Bạch vẫn đang ngồi ăn vặt.
“Biểu cảm này của cậu là sao thế?”
“Đám đàn ông này… Thật là…”
Tô Thính Ngôn chồng tay lên eo, cô cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Kể hết cho Lâm Tích Bạch nghe xong, cô ây lại cười haha.
“Lâm tổng như vậy không phải rất đáng yêu Sao, mặc dù vậy, kiêu người như Lâm tổng ây, không có _ việc gì làm thì anh ây sẽ đi du thuyên thượng thả câu, sao có thể không biết bơi cho được, ây, người như vậy không phải lợi hại lãm sao?”
Cô lôi kéo tay Tô Thính Ngôn: “Anh ây làm vậy cũng chỉ muôn lây lòng cậu mà thôi, cậu xem, người ta đường đường là đại tông tài, lại cố ý giả chật vật như vậy, có đúng không?
“Được rồi, cậu là hoa si, cậu sẽ vì anh ây mà nói đỡ.”
Tô Thính Ngôn cũng không thực sự tức giận, chẳng qua cô cảm thấy hơi cạn lời một chút.
Lúc đi dạo ở bên ngoài, cô mua đồ không hệ nương tay một chút nào.
Mặc dù túi tiền của Lâm Nhứ bị người khác xâu xé, anh cũng không có dáng vẻ đau lòng một chút nào.
Lâm Tích Bạch nói: “Hí hí, Lâm tổng, ngày hôm nay thật sự không còn cách nào khác, muốn làm cho Tô Thính Ngôn cảm thấy vui vẻ, anh chỉ có thể đề cô ấy tiêu tiên như vậy.
Nhưng mà Lâm tổng quả thật rất tót, cho Thính Ngôn xài nhiêu tiên như thấy, mà anh cũng. không hề chớp mắt một chút nào.
“Tất nhiên là phải vậy rồi, đàn ông kiếm tiền, còn không phải là để cho phụ nữ tiêu xài sao.
Nhìn thấy Lâm Nhứ cười cười đi qua.
Ở đẳng sau, trong tim Tống Tinh Thân đang nhỏ máu.
Hu hu hu, đúng vậy, mắt anh ấy tất nhiên không cân chớp một cái nào, bởi vì đó đều là tiên của anh ta, là của anh ta đấy!
Cuộc sống ở nơi thị trần nhỏ này luôn trải qua rât nhanh.
Tô Thính Ngôn biết mình vẫn phải quay về đề giải quyết mấy vấn đề trong công việc kinh doanh, vì vậy cô chuẩn bị đi về trước.
Trên máy bay, Lâm Nhứ đi cùng với bọn cô.
Tô Thính Ngôn nhìn anh: “Không phải anh có máy bay riêng hay sao, anh chen chúc với bọn em trên đây làm cái gì?”
“Vậy thì em đi với anh trên máy bay riêng được không?”
“Không được.”
“Lúc trở về rồi không biệt khi nào em mới có thời gian rảnh đề nhớ đến anh, cho nên thời gian ngôi máy bay này đối với anh càng quý giá hơn.”
Lâm Tích Bạch ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “Tớ đi trước…”
Trên máy bay, Tô Thính Ngôn đang quan sát các nhà trọ ở đây.