Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tô Thính Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255:





Chu Đỉnh ở phía sau yên lặng nói: “Lúc cậu chủ nhà chúng tôi ở nước ngoài học tập từng tham gia vào dàn nhạc có tiếng, là người nỗi tiếng của đội hợp xướng được không, còn phải khen thêm nữa à.”





*Oa, Lâm tổng giỏi như vậy…”





Lâm Nhứ hát lên một bài hát tiếng Anh.





Tạm dịch: “Người gặp nhau có lúc hợp có lúc tan.





Mà em lại vĩnh cửu như kim cương lộng lẫy ở trong sinh mệnh anh.





Anh biết em đã bỏ anh mà đi Còn thế giới này lại chưa từng dừng lại, vẫn ồn ào náo nhiệt không ngừng.”





Tô Thính Ngôn nghe xong cũng ngắn người.





Lâm Nhứ một tay cầm giá đỡ microphone, ánh đèn chiếu vào sườn mặt anh, mũi cao thẳng, khi thì tươi đẹp, khi thì ưu thương, thoạt nhìn những ngón tay như tác phẩm nghệ thuật, đặt trên microphone có vẻ thật xinh đẹp.





Những cô gái xung quanh bị hấp dẫn qua.





Có người ở phía sau kinh ngạc cảm thán: “Oa, đó là người đàn ông thần tiên gì vậy.”





*Đêm nay anh ấy là của tôi.”





“Không, tôi cũng muốn anh ấy.”





“Cô đoán xem anh ấy có phải minh tinh hay không.” l “Tôi đoán có lẽ là một vương tử quý tộc gì đó…”





Nhưng mà hát xong một bài, Lâm Nhứ nói chuyện, nhìn .





người vỗ tay: “Cảm ơn, bởi vì người con gái tôi thích không thích nhạc quá ầm ï cho nên tôi hát cho cô ấy bài hát này, hy vọng cô ấy như ngân hà lộng lẫy.”





A, có cô gái mình thích…





Người .ơi này đều rất thất vọng, lại nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Nhứ nhìn về Tô Thính Ngôn, càng hâm mộ Tô Thính Ngôn bên này.





Tô Thính Ngôn miệng giật giật, gương mặt có hơi đỏ lên.





Càng khiến cho khuôn mặt tinh xảo của cô trở nên rực rỡ hơn.





Nhìn ánh mắt của mọi người càng thêm ghen ghét, Tô Thính Ngôn đứng dậy nói: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí chút đã. “





Cố Tử Huyên còn muốn đi theo sau, lại bị Chu Đỉnh kéo lại.





Ánh mắt ra hiệu, Có Tử Huyên mới thấy Lâm Nhứ đã đuổi theo.





Bên ngoài, Tô Thính Ngôn nhìn thấy có người đi motor chạy qua, gió thổi ở trên mặt có chút mạnh, cảm giác rất thoải mái Lâm Nhứ từ phía sau đi tới.





*Như thế nào?”





“Không có, xem bộ dạng bọn họ đi motor rất thoải mái, nhìn một cái.”





Lâm Nhứ nhìn đến bên kia có máy người trẻ tuổi ở chơi xe máy.





Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp đi qua.





“Này, anh làm gì đấy.”





Tô Thính Ngôn vội đi theo.





Thấy Lâm Nhứ trực tiếp nói với một thanh niên trong đó: “Xe bán cho tôi đi. * Người nọ nhìn Lâm Nhứ, còn đang nghĩ anh là cái thá gì.





Nhưng Lâm Nhứ trực tiếp móc ra tiền trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK