Chu Đỉnh nghĩ như vậy, thây Lâm Nhứ đã cong khóe môi, chắc chắn cười, sau đó cầm lấy di động, gọi ra ngoài.
“Ngừng toàn bộ thẻ ngân hàng của Lâm Cảnh Trăn cho tôi, cảnh cáo người nhà cậu ta, đứa nhỏ này càng ngày càng phản nghịch đấy.”
Chu Đỉnh lúc này mới phản ứng lại, là Lâm Cảnh Trăn.
Người này, thật là…
Tự mình thích tìm chết.
Qua chuyện này, fan Tô Thính Ngôn nhanh chóng tăng lên.
Vốn người không hiểu biết gì về Tô Thính Ngôn cũng bắt đầu chú ý đến đây.
Thậm chí còn có công ty chạy tới hỏi cô có hứng thú ký hợp đồng hay không…
Cô thật sự chỉ là muốn phát sóng trực tiếp chơi chơi thôi.
Tô Khuynh Tình nhìn Tô Thính Ngôn hot như vậy, lại nhìn phát sóng trực tiếp của mình.
Chỉ có hai fan lại đây nói chuyện, nói vài câu lại trốn.
Còn có người nhìn thấy trên có hai trăm vạn fan, nói thẳng, người làm trực tiếp này mua fan quá rõ ràng rồi.
Tô Khuynh Tình ở bên trong đang nói một ít kiến thứ về y học, vừa mới bắt đầu nhìn còn tạm, người lớn lên cũng không kém nhưng nghe nhiều thật sự buồn chán.
Cho nên cô ta thử máy ngày cũng không có fan gì, sau đó lại đi xem phát sóng trực tiếp của Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn không có việc gì sẽ chơi trò chơi, nói chuyện với mọi người.
Như này cũng có người xem?
Tô Khuynh Tình tức giận ném di động, nghĩ cô ta phải đi học một ít tài nghệ khác, đến lúc đó khẳng định sẽ giỏi hơn Tô Thính Ngôn.
Mà bên kia, Tô Thính Ngôn nhận được điện thoại của công ty, nói có một thương nhân người nước ngoài tới dò hỏi, có thể đem tiến cử thuốc bổ Trường Linh đến nước ngoài đi không?
Tô Thính Ngôn vội tới công ty.
Cố Tử Huyên nói sơ qua về tình huống: “Người thương nhân nói là coi trọng tương lai của Trường Linh, cảm thấy bây giờ ở bên ngoài cũng có rất nhiều người có hứng thú với cái này cho nên muốn mời chúng ta đến mở máy nhà thử xem.”
Tô Thính Ngôn nhìn người đàn ông qua kính thủy tinh, chỉ là một người đàn ông nước ngoài bình thường mập mạp, vẻ mặt khôn khéo.
Tô Thính Ngôn nói: “Ông ta mang đến mấy cái hợp đồng nhập trú kinh doanh nhìn rất mê người, nhưng mà… Tôi lại cảm thấy có kịch bản là sao nhĩ?”
Tô Thính Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy đi, tôi muốn đi khảo sát một chút.”
Tai nghe là sai mắt thấy mới là thật, Tô Thính Ngôn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, rất nhiều thứ phải tận mắt nhìn thấy thì mới tốt.
Sau khi cô rời khỏi đây, biết người tên Johnson, Johnson cũng rất hoan nghênh Tô Thính Ngôn qua đó khảo sát một chút rồi mới quyết định, cho nên Tô Thính Ngôn trước đặt vé máy bay chuẩn bị đi nước ngoài với Johnson.
Nhưng mà bên kia.
Ở Lâm Nhứ đang có cuộc họp ở phòng họp, nhìn thấy – Chu Đỉnh bỗng nhiên tiền vào, nói gì đó ở bên tai anh.
Lâm Nhứ nhíu mày, trực tiếp trước đứng lên.