Chương 170
Nói xong câu này, Lưu Trực Hưng đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đôi mắt đỏ hằn tia máu, cơ thể cứng ngắc rồi tắt thở.
Hoàng Tử Cường bước tới, nhìn thi thể Lưu Trực Hưng rồi nói: “Sư phụ của Lưu Trực Hưng là Hình Ý Quyền tông sư Dương Thiên Thiền. Dương Thiên Thiền đã hơn một trăm tuổi, những năm cuối đời đã thu nhận một đệ tử được coi là thiên tài võ học, cũng chính là sư đệ mà Lưu Trực Hưng vừa nhắc tới, tên là Nghiêm Lập Chân”.
Ngô Bình đáp: “Dương Thiên Thiền sẽ không tìm tôi báo thù đấy chứ?”
Hoàng Tử Cường lắc đầu đáp: “Ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, địa vị lại còn rất cao, chắc chắn sẽ không đích thân ra tay. Có điều, Nghiêm Lập Chân và Lưu Trực Hưng có quan hệ rất tốt, chắc chắn anh ta sẽ ra mặt báo thù cho sư huynh. Nghiêm Lập Chân đã phóng thích được cương khí ra ngoài, giang hồ đồn anh ta chỉ cách cảnh giới Thần có một bước nữa thôi. Vậy nên cậu phải thật cẩn thận!”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Được rồi, anh giúp tôi thu dọn một chút nhé”.
Hoàng Tử Cường ở lại dọn dẹp chiến trường còn Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ. Anh gọi điện cho Lý Quảng Long, nói với anh ta việc mình đã hạ sát Lưu Trực Hưng.
Lý Quảng Long vô cùng phấn khích hỏi lại: “Đánh chết rồi sao? Người anh em, chú đợi tin tốt của tôi nhé!”
Ngô Bình không biết Lý Quảng Long định làm gì, nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm mà cúp điện thoại luôn.
Ngô Bình luyện công một lát thì Lý Quảng Long lại gọi đến, trong điện thoại anh ta cười, nói: “Người anh em, nhà họ Cung chùn rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Anh uy hiếp nhà họ Cung sao?”
Lý Quảng Long đáp: “Anh nói chú sắp lên tỉnh, sẽ đến nhà họ Cung bọn họ một chuyến. Đến Lưu Trực Hưng cũng đã bỏ mạng rồi, nhà họ Cung không sợ mà được sao? Cho nên, nhà họ Cung đã chịu xuống nước, tỏ ý muốn bồi thường và tạ lỗi với chú”.
Ngô Bình hỏi lại: “Bồi thường gì cơ?”
Lý Quảng Long đáp: “Nhà họ Cung nói đồng ý bồi thường cho chú một trăm triệu tệ. Đồng thời, họ sẽ trực tiếp xin lỗi. Đúng rồi, họ hẹn chú sáng mai. Người anh em, chú phải lên tỉnh một chuyến đi thôi”.
Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: “Nhà họ Cung đồng ý bồi thường cho em một trăm triệu?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Mềm nắn rắn buông. Chú mạnh thực sự, bọn họ đương nhiên phải sợ, ngoan ngoãn nôn tiền ra để tránh hậu họa”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Được, vậy ngày mai em đi tới đó một chuyến”.
Tại nhà họ Cung.
Một ông già đang ngồi trong từ đường, đó chính là cậu ruột của Tống Hồng Bân. Chị gái của mình đột nhiên trở thành kẻ đần độn, cháu ngoại thì chết, những cao thủ phái đi thì một người không rõ tung tích, một người bị đánh chết. Mà hung thủ kia lại còn uy hiếp sẽ đích thân tới nhà họ Cung một chuyến.
Ông già mặt tối sầm, nói: “Nói nghe xem, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào”.
Một người đàn ông trung niên đứng dậy, ông ta tên là Cung Lôi, là con trưởng của chủ nhân nhà họ Cung. Ông ta nói: “Bố, chúng ta không những phải đền cho hắn một trăm triệu mà còn phải xin lỗi trực tiếp. Việc này quá sức phi lý! Dù có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một kẻ lang bạt giang hồi, cùng lắm chúng ta tìm một cao thủ mạnh hơn nữa để tiêu diệt hắn, dù có tốn tiền một chút thì cũng không sao!”
Nghe ông ta nói vậy, những người xung quanh thi nhau phụ họa. Mặc dù nhà họ Cung ở tỉnh này không phải giàu có bậc nhất nhưng gia sản mấy tỷ thì vẫn có, sao họ có thể dễ dàng cúi đầu cơ chứ?