Chương 206
Vẻ mặt Ngô Bình rất bình thản: “Tôi không mượn không, lãi mỗi năm là một phần trăm, khi nào dự án vịnh Bạch Long hoàn thành tôi sẽ trả cho gã”.
Đường Tử Di tò mò nhìn anh: “Gã có bằng lòng cho anh mượn không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Gã không chỉ cho mượn mà còn phải quỳ xuống cầu xin tôi mượn nữa kìa”.
Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay là 14 Âm lịch, ngày mai chính là đêm trăng tròn. Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, ngày kia sẽ đi”.
Món ăn trong nhà hàng Xuân Phong khá ngon, Hồng Lăng ăn tới nỗi miệng đầy dầu, không ngừng khen ngợi.
Ăn cơm xong, Đường Tử Di dẫn Hồng Lăng đi mua áo quần giày dép. So với lần Ngô Bình đi mua đồ lần trước, cô ấy hào phóng hơn nhiều, tiêu hơn một triệu tệ.
Lúc mua đồ xong thì cũng đã tám giờ hơn, Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe chống đạn của Tiết Thái Hổ đưa mọi người đến chợ đen.
Chợ đen hoạt động bất hợp pháp, ở đó có tất cả mọi thứ, như tranh chữ cổ, súng đạn, những thứ đồ quý hiếm, cổ vật lâu năm hay linh dược tà vật đều có cả, còn độ thật giả thì phải tùy vào ánh mắt đánh giá của người mua đồ.
Cổng vào chợ đen là cánh cổng một công xưởng cũ nát. Ở cổng có một người đang bán vé, một nghìn tệ một vé. Ngô Bình mua bốn vé, sau đó bốn người đi vào.
Qua cánh cổng công xưởng, họ nhìn thấy một dãy những gian xưởng đã cũ nát xập xệ, diện tích rất lớn, bên trong thắp sáng bằng đèn sợi đốt.
Khi họ đi đến gian đầu tiên, Ngô Bình phát hiện bên trong bày đầy những cái bàn cao thấp khác nhau, bên trên bàn bày đầy đồ, cái gì cũng có. Có người trải một tấm vải nilon dưới đất rồi bày đồ mình muốn bán lên.
Những người bán đều đeo khẩu trang, không để lộ khuôn mặt thật. Giao dịch cũng đa số dùng chuyển khoản, thuận tiện nhanh gọn.
Ngô Bình vừa đi vừa xem. Đối với những thứ biết thì anh chỉ nhìn lướt qua. Anh đi từ đầu này sang đầu kia, đi ba vòng mới hết được gian xưởng này.
Sau khi đi qua mười mấy cái sạp, anh dừng lại. Ở phía không xa có một cái sạp bày vải bao bố, bên trong đựng đầy những đồng tiền. Bên cạnh có một ông già đang hút thuốc tẩu ngồi đó.
Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện trên những đồng tiền này mang đậm hơi thở của các triệu đại, khả năng cao là hàng thật.
Anh nghĩ vậy liền dừng lại.
Trong trận pháp thường phải dùng tiền Ngũ Đế. Tiền Ngũ Đế chia thành tiền Ngũ Đế nhỏ và tiền Ngũ Đế to. Trong đó tiền Ngũ Đế to là khó tìm nhất, bao gồm tiền Bán lượng Tần, tiền Ngũ thù Hán, tiền Khai Nguyên Thông bảo, tiền Tống Nguyên Thông bảo, tiền Vĩnh Lạc Thông bảo, trải qua năm triều đại, tràn đầy hơi thở nhân gian, từng được vô số người sử dụng.
Tiền Ngũ Đế lớn thì Ngô Bình có thể dùng để bày trận pháp, dùng để đuổi ma trấn tà cũng rất tốt. Nhưng tiền Ngũ Đế lớn rất khó tìm, dù tìm được thì cũng không còn được bảo quản nguyên vẹn. Ví dụ như triều Tần cách đây hơn hai nghìn năm, thời gian đã qua quá lâu. Trên thị trường, tiền Bán lạng Tần giá phải lên đến mấy chục nghìn tệ, đồng nào có vẻ ngoài không được đẹp thì giá chỉ mấy trăm tệ, cách biệt rất lớn.
Tuy nhiên thứ Ngô Bình muốn tìm không phải tiền Ngũ Đế thông thường mà là những đồng tiền đã được những bậc cao nhân thời cổ đại dùng pháp thuật luyện chế! Loại tiền này được gọi là “tiền Yên Hỏa” trong giới tu hành, nó đã nhiễm đủ khói lửa nhân gian, có thể trừ ma chặn tà, trấn áp khí động, thế nên cũng được gọi là tiền pháp.
Đồng tiền bói mà cao thủ bói toán thực sự dùng chính là những đồng tiền Yên Hỏa.