Chương 212
Ngô Bình không rõ về Thanh Thành, càng không biết lão kiếm tiên họ Bạch kia có địa vị thế nào. Anh hờ hững nói: “Thế thì đã sao?”
Lý Huyền Đẩu cười khẩy: “Cậu đánh tôi bị thương, tôi không thể tặng huyết chi cho Thanh Thành, điều này có nghĩa là cậu đã gián tiếp hại chết lão kiếm tiên nhà họ Bạch!”
Ngô Bình nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc, đoạn bảo: “Kẻ bại liệt như ông vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn. Trong vòng mười phút, nếu một trăm triệu vẫn không được chuyển vào, cái mạng nhỏ của ông sẽ khó giữ đấy”.
Ban nãy anh đã âm thầm dùng chút mánh khoé khi ra đòn. Nếu anh không ra tay thì Lý Huyền Đẩu sẽ không sống qua được đêm nay.
Lý Huyền Đẩu cũng cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình. Không chỉ tê liệt mà còn có một luồng khí lạnh đang lan ra trong người ông ta. Lý Huyền Đẩu nghiến răng, gọi một cuộc điện thoại.
Chưa đến mười phút sau, quả nhiên thẻ ngân hàng của Ngô Bình đã được chuyển khoản một trăm triệu. Anh gật đầu nói: “Hẹn ngày gặp lại!”
Dứt lời, anh rời khỏi sàn đài thi đấu. Anh vừa đi khỏi, Lý Huyền Đẩu lập tức gọi một cuộc điện thoại khác. Ông ta nói qua điện thoại: “Ông hai Bạch! Huyền Đẩu vô dụng, huyết chi đã bị kẻ khác cướp đi, không cứu được lão kiếm tiên!”. Nói xong, ông ta còn thất thanh khóc rống lên.
Trong một toà biệt thự kín đáo ở núi Thanh Thành, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xô pha đột nhiên bật dậy, hai mắt sáng quắc: “Là ai làm?”
Lý Huyền Đẩu ở bên kia đầu dây căm hận nói: “Người này là khách của Tiết Thái Hổ, tên Ngô Bình, hiện đang ở Hoa Thành Biên Nam!”
Người trung niên kia cười khà khà: “Thứ không biết sống chết, tôi sẽ lấy đầu nó!”
Ngô Bình vẫn chưa biết rắc rối đang tìm đến tận cửa. Trong lòng anh còn đang tò mò lão kiếm tiên nhà họ Bạch ở Thanh Thành rốt cuộc là ai, bèn gọi điện cho Từ Quý Phi và thuật lại tình hình.
Nghe anh kể xong, Từ Quý Phi kinh ngạc thốt lên: “Chuyện này rất quan trọng đấy chú! Anh khuyên chú nên lập tức đem huyết chi đến Thanh Thành, bằng không, e là tai vạ sẽ ập đến”.
Ngô Bình nhíu mày: “Anh ba à, nhà họ Bạch rất nổi tiếng ở Thanh Thành sao?”
Từ Quý Phi cười khổ: “Nhà họ Bạch là dòng họ võ thuật số một của Thục, cao thủ lớp lớp xuất hiện. Lão kiếm tiên tên là Bạch Tử Quy, nghe nói nhận được truyền thừa kiếm tiên, kiếm thuật siêu phàm, là đại tông sư cảnh giới tiên thiên!”
“Thế lực của nhà họ Bạch toả ra ba tỉnh xung quanh, liên quan đến nhiều lĩnh vực, tài sản lên đến hàng nghìn tỷ, là gia tộc bá chủ ‘hàng thật’ đấy!”
Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ đó lại là cao thủ tiên thiên! Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng huyết chi là của em, em không thể tặng không cho họ”.
Từ Quý Phi đảo mắt: “Người anh em của tôi ơi! Chú đem tặng huyết chi thì nhà họ Bạch làm sao bạc đãi chú được?”
Ngô Bình chớp mắt đáp: “Anh ba à, nghe Lý Huyền Đẩu bảo là Bạch Tử Quy bị thương do chém trăn độc. Em giỏi y thuật, hay là đến đó khám cho ông ta?”
Từ Quý Phi giật thót: “Tí nữa thì anh quên mất chú là thần y! Chú ở Hoa Thành đợi anh nhé, anh lập tức sang đó rồi đi đến Ích Thành với chú!”
Ngô Bình vội nói, “Anh ba, bác sĩ không chủ động đến nhà, bói toán không thể xem miễn phí. Chúng ta vội vàng đến đó sẽ dễ bị người ta xem thường”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Chuyện này thì chú cứ yên tâm. Anh có chút giao tình với ông năm Bạch. Lát nữa anh sẽ gọi điện rồi giới thiệu chú với họ”.