Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 509

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình ăn sáng rồi đi tới biệt thự Đông Hồ số một.

Trong sân, Diệp Huyền đang nghiến răng chịu đau để luyện Đoàn Thể Thuật. Nhìn đôi mắt anh ta đỏ ngàu, rõ ràng là cả đêm không ngủ. Nhìn động tác cũng đã vô cùng thuần thục rồi.

“Không ngủ sao?”, Ngô Bình hỏi.

Diệp Huyền toét miệng cười đáp: “Tiền bối, đệ tử luyện có ổn không?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Không tệ, thấy cậu có tinh thần học tập thế này tôi sẽ dạy thêm vài động tác nữa”.

Thế rồi trong sân lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Diệp Huyền. Có điều anh ta ý chí kiên định, vẫn kiên trì luyện tập từng động tác đến khi Ngô Bình hài lòng mới thôi.

Tối qua Ngô Bình dạy bốn động tác, hôm nay thêm bốn động tác nữa là cả thảy tám động tác. Anh bảo Diệp Huyền tập đi tập lại những động tác này rồi hôm sau anh sẽ lại tới kiểm tra.

Sau khi ra khỏi biệt thự, anh đi tới nhà cũ. Anh thấy căn biệt thự đã được xây xong một nửa, vừa sáng sớm mà công nhân đã đang làm việc rồi.

Vương Hiến Sâm ở đó chỉ đạo, xem ra ông ta bỏ nhiều tâm sức, vô cùng hết lòng với dự án này.

“Cậu Ngô!”, thấy Ngô Bình tới, Vương Hiến Sâm vội vã chạy ra đón, mặt cười tươi như hoa.

Trước đó, Ngô Bình làm mối cho Lý Quảng Long mua một lô vật liệu xây dựng của Vương Hiến Sâm. Do quy mô của nhà máy thuốc khá lớn, tổng vốn đầu tư hơn năm trăm triệu tệ nên chỉ riêng một đơn hàng vật liệu xây dựng đó thôi cũng đủ để Vương Hiến Sâm kiếm ít nhất là năm mươi triệu tệ!

Ngô Bình gật đầu: “Không tồi, xây nhanh quá!”

Vương Hiến Sâm cười đáp: “Như vậy là còn chậm do có một số quy định nghiêm ngặt với công trình phải tuân theo”.

“Chậm một chút cũng không sao”, Ngô Bình đáp.

Hai người họ nói chuyện chưa được bao lâu thì có người đi tới. Người đó đi xe điện, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Người này Ngô Bình có quen, là người của khu phố bên, hồi nhỏ hay chơi cùng anh, thường gọi là Thắng Tử nhưng tên thật của cậu ta là Trương Bửu Thắng.

“Tiểu Bình, không hay rồi, ông ngoại cậu bị người ta đâm phải, mau tới xem tình hình!”

Ngô Bình kinh ngạc vội nói: “Bửu Thắng, cậu đi trước dẫn đường đi!”

Thắng Tử quay đầu xe, đi về phía hiện trường vụ tai nạn, Ngô Bình theo sát phía sau. Thắng Tử lái rất nhanh nhưng Ngô Bình vẫn theo kịp mà mặt không đỏ, mồ hôi cũng không rơi.

Sau khi ra khỏi con hẻm, rẽ trái là tới đường lớn, đi thêm hơn một cây số nữa là thấy ngã tư phía trước có một đám người đang xúm đông xúm đỏ, có người còn đang la ó gì đó.

Trương Bửu Thắng: “Tiểu Bình, chính là ở phía trước”.

Ngô Bình nhanh chóng lao tới, tách đám đông kia ra thì thấy ông ngoại đang ngồi trên mặt đất, bị ngã bể đầu gối, trên trán cũng chảy máu, trông ông ngoại vô cùng đau đớn. Chiếc xe ba bánh của ông thì đổ sang bên cạnh, bánh trước đã bị đâm biến dạng.

Bên cạnh đó là một gã đàn ông cao lớn thô kệch, chừng ngoài ba mươi tuổi. Hắn ta mặc một chiếc áo hoa, trên cánh tay là hình xăm mãnh hổ màu xanh, đeo dây chuyền vàng to bự.

Hắn ta chỉ vào ông ngoại Ngô Bình mà quát bằng giọng cay độc: “Già rồi sao không chết đi! Biết cái xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Nhỡ đâu đâm hỏng thì mẹ nó, ông đền nổi không hả?”

Đằng sau hắn ta là một chiếc Land Rover màu trắng, trên xe còn có một người phụ nữ mặc váy hai dây đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK