Chương 208
Chủ sạp chỉ Ngô Bình: “Vừa nãy tôi nói hai mươi nghìn tệ anh đã chê đắt, giờ anh tới muộn rồi, cậu ta trả ba mươi nghìn tệ nên tôi bán cho cậu ta rồi”.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn Ngô Bình một lượt rồi nói: “Anh bạn à, cậu có thể nhường linh chi cho tôi không?”
Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ người này cũng biết Huyết chi sao? Anh lắc đầu ngay: “Xin lỗi, tôi không bán”.
Người đàn ông ho khù khụ, nói: “Tôi là người bản địa, tôi muốn lấy linh chi này đi cứu người, xin cậu hãy hiểu cho”.
Ngô Bình cười lạnh, người bản địa à, người này đang uy hiếp anh sao! Anh lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, không bán”.
Sắc mặt người đàn ông liền tối sầm: “Tên nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình nói: “Anh là ai cũng không liên quan đến tôi. Cút đi!”
Người đàn ông kia thấy nhóm Ngô Bình đông thì hừ lạnh: “Cậu đợi đấy!”, nói rồi vội vàng đi mất.
Một tiếng còn lại, Ngô Bình đã đi dạo khắp chợ đen. Anh phát hiện tất cả những tranh vẽ hay chữ viết ở đây đều là giả, những cây thuốc được bán cũng đa số là hàng giả.
Cuối cùng khi chuẩn bị ra về, anh mới dừng chân trước một sạp hàng bán kiếm đồng. Trên bàn có bày mười mấy thanh kiếm đồng rỉ sét loang lổ.
Trong đó có một thanh kiếm còn được bảo quản khá tốt, trên thân kiếm có một đường vân rồng rõ ràng, phần chuôi kiếm được khắc từ một viên ngọc đen.
Thấy thanh kiếm này, Ngô Bình liền cảm thấy nó rất đặc biệt. Sau khi mở mắt nhìn thấu vạn vật ra, anh liền nhìn thấy kiếm khí không ngừng tuôn ra từ thanh kiếm này, nó dài tầm nửa mét, hình dáng như một luồng điện!
“Đây là kiếm gì vậy? Nó có nguồn năng lượng thật mạnh mẽ!”, anh vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ít nhất anh cũng biết kiếm này rất tuyệt, liền hỏi: “Ông chủ, kiếm này giá bao nhiêu?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên béo phì, ông ta cười nói: “Cậu bạn biết nhìn hàng đấy, đây là danh kiếm thời Chiến quốc, được đại sư đúc kiếm làm nên. Nếu tôi không thiếu tiền thì cũng không bán nó đâu”.
Ngô Bình chẳng hề tin, anh nói: “Bao nhiêu?”
“Cậu đưa tôi một trăm nghìn tệ đi”. Ông ta chớp mắt, nói.
Ngô Bình nhíu này: “Đắt quá, ba mươi nghìn tệ thì tôi lấy”.
Người đàn ông vội kêu lên: “Trời ạ, tôi nói một trăm nghìn tệ mà cậu mặc cả còn ba mươi nghìn tệ, ở đâu ra cái lý như vậy? Thế này nhé, chúng ta nhượng bộ một chút đi, tám mươi nghìn tệ”.
“Bốn mươi nghìn tệ, không thêm nữa đâu”, Ngô Bình nói.
Chủ sạp cười khổ: “Bốn mươi nghìn thực sự không bán được, bảy mươi nghìn đi. Đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm nữa đâu”.
Hai người bày đặt trả giá suốt một hồi lâu, sau đó chốt giá năm mươi lăm nghìn tệ.
Cầm mấy thanh kiếm đồng, Ngô Bình quyết định rời khỏi chợ đen.
Họ vừa mới đi ra khỏi cổng công xưởng thì phát hiện có năm người đứng bên cạnh, trong đó có người đàn ông trước đó muốn mua Huyết chi của Ngô Bình.
Hai bên vừa thấy nhau thì năm người kia đã vây họ lại. Người đàn ông cười lạnh, nói: “Tên nhóc kia, mau giao linh chi ra đây thì tôi sẽ cho cậu đi. Nếu không thì hôm nay các người không rời khỏi đây được đâu”.