Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 620

Ngô Bình hỏi: “Sau khi tướng quân chết thì người được lợi lớn nhất sẽ là ai?”

Tướng quân Aung trầm tư suy nghĩ, sau đó vẻ mặt ông ta càng lúc càng khó coi, thậm chí còn bắt đầu nghiến răng căm hận. Tướng quân Aung giận dữ nói: “Lũ khốn nạn này, đúng là đáng chết!”

Ngô Bình hỏi: “Tướng quân biết là ai rồi sao?”

Tướng quân Aung huơ tay, ra hiệu cho tất cả những người khác rời khỏi đó. Ở đó chỉ còn lại ba người là ông ta và mấy người Ngô Bình.

Ngô Bình không khỏi thở dài. Có thể thấy giờ bên cạnh tướng quân Aung đã không còn ai có thể tin tưởng được nữa rồi.

Quả nhiên, tướng quân Aung nói: “Ba vị phu nhân của tôi và hai vệ sĩ thân cận là những người có quyền lực lớn nhất ngoài tôi ra. Tôi vô cùng tin tưởng bọn họ, cho nên một khi tôi chết thì những gì tôi có đều sẽ thuộc về họ”.

Tiết Thái Hổ ho một tiếng cắt ngang rồi nói: “Tướng quân, có việc này tôi không biết có nên nói ra hay không”.

Tướng quân Aung: “Đến nước này rồi thì còn lời nào mà tôi không nghe nổi nữa chứ, xin cứ nói”.

Tiết Thái Hổ: “Tôi nghe nói nhị phu nhân và tam phu nhân của tướng quân vô cùng thân thiết với Sein và Liễu Tương, không biết chuyện này có phải thật không”.

Vẻ mặt tướng quân Aung càng sa sầm lại, ông ta đáp: “Sein và Liễu Tương là hai vệ sĩ thân cận của tôi. Vậy mà bọn chúng dám tư tình với phu nhân của tôi sao?”

Ngô Bình: “Nếu không thì sao họ lại lập mưu ám hại tướng quân cơ chứ?”

Tướng quân Aung đấm mạnh xuống sô pha, quát lớn: “Người đâu!”

Năm người lính vai vác súng đi vào, đó là cận vệ của tướng quân Aung, cũng là những người đáng tin cậy nhất của ông ta lúc này.

Tướng quân Aung: “Gọi nhị phu nhân và tam phu nhân tới đây, cả Sein và Liễu Tương nữa, gọi hết đến đây!” Đúng rồi, đưa thêm một vài người qua đây, tôi có việc cần phân công”.

“Vâng”, những người lính kia nhận lệnh, lập tức đi thực hiện.

Đúng lúc này, Tiết Thái Hổ nhận được một cuộc điện thoại. Nghe điện thoại xong thì mặt ông ta biến sắc: “Cái gì? Trần Tung bị giết rồi sao?”

Nói chuyện điện thoại thêm vài câu rồi Tiết Thái Hổ cúp máy, mặt sầm lại nói: “Tướng quân, người của tôi bị Liễu Tương đánh chết rồi!”

Tướng quân Aung cau mày đáp: “Lát nữa cậu ta tới, tôi sẽ hỏi rõ ràng. Nếu cậu ta phản bội thì tôi sẽ giết không tha!”

Chỉ một lát sau, hai người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đã đi tới. Một người chừng hai mươi tuổi, còn một người chừng hai bảy hai tám tuổi. Sau đó, Sein ban nãy bị thương cũng được khiêng lên.

Người đi sau cùng là một người đàn ông trông có vẻ rất nhanh nhẹn, chừng ba sáu ba bảy tuổi. Hắn ta không cao lắm, chừng khoảng một mét bảy nhưng từ hắn toát ra vẻ hung hãn.

Người này vừa xuất hiện là Ngô Bình nhận ra ngay, hắn ta là cao thủ Thần Thức. Hơn nữa, hắn ta còn luyện cả Đoàn Thể Thuận nên rất mạnh, mạnh hơn các cao thủ cảnh giới Thần thông thường rất nhiều.

Tiết Thái Hổ đứng bên cạnh nói: “Người này chính là Liễu Tương”.

Ngô Bình gật đầu: “Quả là một cao thủ”.

Liễu Tương mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tay không tấc sắt nhưng ánh mắt đầy bình tĩnh và kiên định. Hắn ta hỏi: “Tướng quân, tướng quân gọi chúng tôi tới có việc gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK