Chương 219
Ngô Bình cười lạnh: “Em cứu được bố ông ta, vậy mà một cái dập đầu ông ta cũng không làm được sao?”
Từ Quý Phi: “Nói thì đúng là vậy, nhưng cho dù không làm bạn với Bạch Triển Linh thì chú cũng đâu nhất thiết phải làm kẻ thù với ông ta?”
“Là bạn hay là thù không phải do em chọn mà là do ông ta chọn. Em là người hành nghề y, không cần họ tạ ơn nhưng nhất định phải tôn trọng và tín nhiệm em. Người nhà họ Bạch thứ nhất không tin tưởng, thứ hai không tôn trọng em nên em không thể đồng ý”.
Từ Quý Phi gật đầu: “Nói có lý!”
Nói rồi Từ Quý Phi nhấc điện thoại lên: “Ai đang gọi đó?”
Bạch Triển Linh nén cơn giận, hỏi: “Là Từ Quý Phi phải không?”
Từ Quý Phi: “Là tôi, ông Hai có gì chỉ dạy?”
“Bảo Ngô Bình nghe điện thoại đi”, Bạch Triển Linh đáp.
“Được thôi”, nói xong Từ Quý Phi cúp điện thoại cái rụp rồi nói với Ngô Bình: “Bạch Triển Linh này quá ngông cuồng. Nếu ông ta không phải con trai của Bạch Tử Quy thì đã bị giết chết một nghìn lần rồi!”
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Anh Ba, điện thoại kêu mãi nghe cũng phiền, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ, tối hẵng quay lại”.
Ở gần khách sạn có một ngôi chùa cổ cần phải có vé mới được vào. Ngô Bình và Từ Quý Phi đi vào trong đó, vừa đi vừa nói chuyện.
“Anh Ba, giờ anh cũng có thể coi là cao thủ hàng đầu Vân Kinh đúng không?”
Từ Quý Phi lắc đầu: “Vân Kinh là thủ phủ của Giang Tả. Giang Tả có hai vị tông sư, một người là Quân Vô Tướng, người còn lại là Cao Trường Phong”.
“Quân Vô Tướng thì ở Phong Thành, Cao Trường Phong thì ở Hoàng Thành, đều cách Vân Kinh khá xa. Điều đó khiến anh được lợi, mượn thanh thế của em trai nên gây dựng được địa vị ở Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Trác Khang là vua của thế giới ngầm Vân Kinh. Vân Kinh này việc gì cũng chỉ cần anh Ba nói một câu là xong nên gọi anh là cao thủ số một Vân Kinh cũng đâu có sai”.
Từ Quý Phi cười hi hi đáp: “Cũng phải, em trai anh là thị trưởng Vân Kinh. Người trong giang hồ có lợi hại đến mấy thì cũng không dám đắc tội với người nhà nước”.
Từ Quý Phi tiếp tục nói: “Người anh em, phương pháp hít thở mà hôm nay chú truyền cho anh không phải chuyện đùa. Anh có dự cảm rằng trong một năm tới anh sẽ hoàn thành được cảnh giới Thần!”
Ngô Bình cười đáp: “Vậy đã là gì, anh sẽ còn tiến rất xa, trở thành một cao thủ lẫy lừng”.
Từ Quý Phi: “Mong là vậy!”
Tiện đà đang nhắc tới các cao thủ, Ngô Bình hỏi: “Anh Ba đã từng thấy cao thủ cảnh giới Vương bao giờ chưa?”
Từ Quý Phi đáp: “Người đạt tới cảnh giới vua võ thuật như vậy thường không can dự vào khói lửa giang hồ, là báu vật của quốc gia. Những cao thủ như vậy anh mới chỉ nghe nói. Nhưng theo anh được biết thì bốn vị thần tướng của nước Viêm Long đều đạt tới cảnh giới đó!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đại điện của ngôi chùa. Ngô Bình dùng mắt thần nhìn bức tượng Phật thì phát hiện trên bề mặt tượng Phật có một luồng sáng màu vàng!
Luồng sáng này thực chất là do đức tin của vô số tín đồ tạo thành. Luồng sáng của chính nghĩa, thiện lương, đại từ đại bi này có uy lực rất lớn, khiến người ta sinh lòng kính cẩn.
Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy ra đồng tiền phép Ngũ Đế, len lén đặt ở trước án hương, sau đó niệm vài câu chú gì đó. Sau khi niệm xong, ánh sáng vàng trên bức tượng Phật hoá thành những tia sáng vàng rồi bị đồng tiền Ngũ Đế hấp thụ.